Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 421




Mạc lão phu nhân càng tức giận, đối với bà đây là thái độ khiêu khích, bà oa oa oa rống giận, bị Mạc Thừa Ân ghét bỏ.

“Câm miệng, ầm ĩ muốn chết.”

Chờ trong phòng yên tĩnh, ông ta mới nhìn về phía cô cháu gái đang cầm sách xem say sưa, cô thật sự loại người vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.

Có thể lớn giọng đòi hỏi, cũng có thể trong nháy mắt bình tâm đọc sách, đây là kỹ năng đổi mặt trong truyền thuyết sao?

“Đây là sách gì?”

“Vật lý lượng tử.” Cố Vân Khê không ngẩng đầu lên, chỉ là đem sách hơi hơi giơ lên, sách được ghi chép toàn bộ bằng tiếng Anh, nội dung cao siêu, ai ghé mắt nhìn vào cũng đều thấy choáng váng.

Mạc Thừa Ân bình tĩnh nhìn cô: “Ông tưởng cháu muốn sửa lại nguyện vọng, học ngành tài chính.”

“Chọn môn là được, rảnh thì xem.” Giọng Cố Vân Khê thản nhiên. “Cũng không phải chuyện gì khó.”

Đối với học bá thiên tài đỉnh cao mà nói, đọc sách không phải rất khó.

Mà cô, đối với ngành tài chính cũng không xa lạ gì.

Mạc Thừa Ân tiêu hao quá nhiều sức lực, cảm giác mệt c.h.ế.t đi được, không còn sức sống nằm tựa lưng trên giường, hai mắt khép hờ.

Xem ra, cô muốn nắm giữ quỹ tín thác của gia tộc Mạc thị phần lớn là vì trả thù.

Cô không thoải mái, ai cũng đừng mong được thoải mái, tính tình như vậy có tốn hơi sức giảng bao nhiêu đạo lý trên trời dưới đất cũng không nghe lọt tai.

Tất cả mọi người đều phải nhịn đau trả tiền cho hành vi ngang ngược của Mạc lão phu nhân.

Mạc lão phu nhân nước mắt lưng tròng biểu diễn: “Thừa Ân, thằng lớn và thằng hai đều đã vào tù, từ nhỏ bọn nó quen sống an nhàn sung sướng, hiện tại ở trong tù chịu nhiều khổ cực, tôi vừa nghĩ tới đã thấy đau lòng.”

Đầu tiên là thể hiện tình mẫu tử sâu đậm, kêu khổ thay con trai, lại ra vẻ tình thâm nghĩa trọng, chân thành nhìn người đàn ông trên giường bệnh: “Ai, nếu ông xảy ra chuyện gì không hay, tôi cũng không thiết sống nữa, đến lúc đó tôi đi bầu bạn cùng ông dưới suối vàng.” Lời này vừa nói ra, Cố Vân Khê liền nở nụ cười, dứt khoát không đọc sách, nhìn chằm chằm màn biểu diễn buồn nôn của bà già này, so với phim truyền hình thì diễn còn có phần hay hơn.

Một cô gái trẻ tuổi nói lời này còn thấy cảm động, nhưng một lão thái thái như vậy có vẻ giả tạo.

Mạc lão phu nhân làm như không nghe thấy tiếng cười của cô, tiếp tục nói: “Cái gì tôi cũng không thèm để mắt đến, chỉ có hai đứa nhỏ là không từ bỏ được, đó là hậu duệ của ông và tôi, tôi ngóng trông bọn nhỏ mỗi đứa không thua kém bất cứ ai, làm rạng rỡ tổ tông.”

“Thừa Ân, ông cũng nghĩ như vậy đúng không? Người được chọn để ủy thác quỹ tín thác gia tộc.....” Bà ta cắn răng, ra vẻ không thèm để ý nói: “Có thể để thằng ba và con gái thứ tư cùng nhau quản lý hay không? Mặc dù con thứ tư là nữ nhi đã gả về nhà người khác, nhưng trên người nó là huyết mạch Mạc gia. Có hai đứa nó ở đây, thằng lớn và thằng hai mới không bị người ta khi dễ.”

Nói vòng vo một hồi lâu, chính là muốn ông chồng của bà ta sửa lại di chúc, người có mắt có tai ở đây đều nhìn ra điểm này.

“Thừa Ân, tôi cầu xin ông, vì các con của chúng ta, ông mau sửa lại di chúc đi.” Mạc lão phu nhân dứt khoát nói thẳng: “Cố Vân Khê hận tôi, cũng hận ông, nó ta sẽ không đối xử tử tế với con của chúng ta, sao ông còn nhẫn tâm để bọn họ ở trong tay Cố Vân Khê chịu khổ chịu tội như thế, thậm chí sau này có thể khó giữ tính mạng?”

Cố Vân Khê vốn không muốn tham dự vào vấn đề di chúc này, nhưng một hai chỉ mặt gọi tên cô như vậy, vậy thì cô không khách sáo nữa.

“Yên tâm, tôi sẽ không vì trả thù cả nhà các người mà tự bôi bẩn tay mình, tôi chỉ đơn giản phá hủy tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa quỹ tín thác gia tộc, để cho con cháu của các người trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi trước khi được phóng thích ra khỏi nhà tù.”

Mạc lão thái hít ngược một hơi khí lạnh: “Mày dám?”

“Tôi dám.” Cố Vân Khê cười híp mắt. “Tôi có năng lực đảm bảo điều này, Mạc gia không một ai có thể chống lại tôi.”

“Đó cũng là người thân của mày, chảy cùng một dòng máu…” Mạc lão phu nhân vừa tức vừa vội, con nhỏ điên này!

Một vệ sĩ đi vào phòng bệnh: “Ông chủ, có người muốn gặp Cố tiểu thư.” Mạc Thừa Ân nhìn về phía Cố Vân Khê, thần sắc phức tạp: “Cho hắn vào.”

Một người đàn ông cao lớn cường tráng đi vào, mặc vàng đeo bạc, mặc âu phục tinh tế nhưng không che được dũng khí bao quanh.

Ông ta nhìn chung quanh phòng, nhìn thấy Mạc lão phu nhân thì không khỏi sửng sốt, bà ta cũng ngây người.

Nhưng, ăn ý rất nhanh tự dời tầm mắt đi.

“Vị nào là Cố tiểu thư?”

“Là tôi.” Cố Vân Khê giơ tay phải lên, nụ cười ngọt ngào. “Xin chào, Trần Sơn tiên sinh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”