Tề Thiệu cũng là người chứng kiến cuộc khủng bố đó, một đoạn ký ức xẹt qua trong đầu hắn thế nhưng lại vô cùng mới mẻ.
“A Thiệu, Tiểu Khê.” Tề lão gia không biết từ đâu chui ra, gọi bọn họ.
“Cha.”
“Tề lão gia.”
Tề lão gia thấy hai đứa nhỏ đều bình an, khẽ thở ra một hơi. Không có việc gì là tốt rồi, mấy ngày nay làm cho ông lo lắng muốn chết.
Cố Vân Khê hất cằm, nói: "Tề Thiệu, anh đi nói chuyện với cha anh đi, tôi đi tìm Mạc Thừa Ân.”
Thời gian bọn họ không nhiều, chỉ có bốn giờ, nên chỉ có thể chia nhau làm việc.
Tề Thiệu nhẹ giọng dặn dò, nói: "Cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.” Cố Vân Khê dẫn người rời đi.
Cô vốn không bị ngăn cản ở nhưng khu tầng VIP của bệnh viện này, nên muốn đi đâu thì đi.
Mạc lão phu nhân thấy thiếu nữ đi tới trước mặt, không dám tin dụi dụi mắt mình, nói: "Cố Vân Khê, sao lại là cô? Cô còn tới đây làm gì? Cô còn mặt mũi đến đây sao?”
Hơn nửa năm nay bà ta từ một lão phu nhân đại phú đại quý bỗng chốc lại trở nên gầy gò, lao lực quá độ, không chịu nổi gánh nặng, ánh mắt trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Cố Vân Khê một chút cũng muốn để ý đến bà ta, cái vị lão phu nhân này đến nay một chút vẫn không chịu yên tĩnh.
“Cảm giác con mình đi ngồi tù như thế nào? Cảm giác Mạc thị đã bị đổi chủ thì như thế nào?”
Mối thù Mạc nhị tìm người ám sát cô, cô còn nhớ rõ.
Mối thù vị lão phu nhân này tìm người đối phó cô, cô cũng nhớ rõ, từng khoản từng khoản một cô sẽ thanh toán đủ.
Mạc lão phu nhân nghe vậy tức giận, giơ cánh tay lên muốn đánh về phía khuôn mặt đáng giận kia.
Đáng tiếc, bà ta vừa động, đã bị người ta ngăn lại.
Mạc lão phu nhân muốn động thủ, nhưng người Cố Vân Khê mang tới cũng không phải ngồi không.
Bà ta vô cùng tức giận, khuôn mặt dữ tợn đến đáng sợ. Cố Vân Khê lẳng lặng nhìn bà ta: “Bà đúng là thật xấu nha! Người đã xấu mà tâm lại càng xấu, hai đứa con trai của bà rơi vào loại kết cục này, tất cả đều là lỗi của bà, là do bà không quản tốt bọn họ.”
Mạc lão phu nhân đau lòng không thôi: "Cút, cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô.”
Cửa phòng bệnh mở ra, một y tá đi ra, nói: "Mạc lão tiên sinh mời tiểu thư Cố Vân Khê vào trong.”
Mạc lão phu nhân nghe vậy vô cùng căng thẳng, nhìn về phía vệ sĩ vẫn đang canh giữ ở cửa phòng bệnh, "Không được cho cô ta vào.”
Vệ sĩ mặt không chút thay đổi nói, "Xin lỗi, ông chủ của tôi chỉ có Mạc lão tiên sinh.”
Về phần người phụ nữ này, tuy trên danh nghĩa là bà chủ, nhưng ông chủ đã hạ lệnh không cho bà ta tiến vào phòng bệnh dù chỉ một bước.
Bà ta mỗi ngày đều đến đây, nhưng đều bị ngăn ở bên ngoài.
Mạc lão phu nhân muốn đi theo vào trong, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại, "Lão phu nhân, Mạc lão tiên sinh không muốn gặp bà.”
“Không biết xấu hổ.” Cố Vân Khê lớn tiếng cười nhạo, làm bà ta tức đến phát điên.
Phòng bệnh trang hoàng rất xa hoa, càng giống như khách sạn hơn, trong đây có đầy đủ mọi thứ.
Mạc lão gia nằm ở trên giường bệnh gầy như bộ xương khô, trên đôi tay da bọc xương vẫn còn đang truyền dịch, cả người đều bị rút sạch tinh thần, xem ra thời gian còn lại của ông cũng không nhiều lắm.
Cố Vân Khê nhìn chung quanh, lúc này mới chậm rãi chào hỏi, nói: "Đã lâu không gặp.”
Mạc lão gia bình tĩnh nhìn cô: "Ông tưởng rằng lúc còn sống sẽ không có cơ hội gặp lại cháu được nữa, không ngờ cháu lại đến thăm ông.”
Cố Vân Khê tự nhiên hào phóng ngồi ở trên sô pha đối diện ông, thần sắc đạm mạc, nói: "Thật sự không biết bà nội tôi ở đâu?"
Mạc lão gia tự giễu cười, ông biết ngay cô sẽ không tốt bụng như vậy cố ý tới thăm ông. Bởi vì, cô căn bản cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ông. . ngôn tình ngược
"Ông đã cho rất nhiều người đi tìm, nghe nói là vào thời điểm đó bà ấy vẫn chưa chết, được đưa thẳng lên tàu, có thể được bán sang Bắc Mỹ hoặc có thể là Đông Nam Á."
Cố Vân Khê nhíu mày, "Bất kể bán đến Bắc Mỹ hay Đông Nam Á, đều là một con đường m.á.u tanh không lối về."
Xác suất sống không lớn lắm. Mà nghĩ cũng đúng thôi, nếu bà ấy còn sống, làm sao đã qua lâu như vậy mà vẫn không trở về?
Mạc lão gia cũng biết bà ấy là lành ít dữ nhiều, buồn bã nói: "Chờ sau khi ông chết, cháu sẽ là người tiếp nhận điều tra, nhất định phải tra ra manh mối, sống hay chết, đều phải có một lời giải thích.”
“Được.”
Cố Vân Khê nhìn người đàn ông sắp c.h.ế.t kia, sắc mặt ông hiện tại đã một mảnh tro tàn, e là kiên trì không được bao lâu nữa.