“Trải qua điều tra, hai người kia được xác định chính là gián điệp.” Thần sắc lãnh đạo có chút phức tạp.
Cố Vân Khê trừng to mắt, "Là thật sao? Tôi còn tưởng rằng khả năng chỉ là một 50%......”
Đây là kết quả phán đoán của máy tính quét hình, ban đầu cô cũng không tin tưởng cho lắm, dù sao, loại chuyện này khó mà nói được.
Lãnh đạo nghe cô nói xong, khẽ gật đầu, "Chứng tỏ phần mềm này rất khả thi.”
Đây là niềm vui ngoài ý muốn của bọn họ, không thể không nói, bộ phần mềm này rất hữu dụng, ở tất cả các phương diện đều có thể sử dụng tới.
Cố Vân Khê cũng không dám kể công, vội nói: "Đây đều là công lao của Tề Thiệu. Tề Thiệu, chuyện này anh nghĩ như thế nào?
Với người bên ngoài, Tề Thiệu trước gì đều không muốn nói chuyện quá nhiều, chỉ nói: "Không phải em nói chỉ cần tìm những từ then chốt thôi sao?”
Cố Vân Khê như bừng tỉnh, hiểu ra cái gì đó: "Cho nên, từ khóa tìm kiếm của anh là tội phạm phải không?”
“Đúng, nhưng độ chính xác khó mà nói được.” Tề Thiệu không hoàn toàn chắc chắn.
Cố Vân Khê đảo mắt, nghĩ ra một chủ ý hay, nói: "Cái này có thể dùng ở bộ phận quốc an, xác định mục tiêu rồi sẽ cho đi điều tra, làm ít công to, đỡ không ít công sức cho cảnh sát.”
Đây chính là bước tiến quan trọng nhất, hiệu suất có thể tăng lên gấp mười lần.
Thấy cô nói thản nhiên như thế, lãnh đạo có chút kinh ngạc, "Cô muốn đem bộ phần mềm này nộp lên trên cho quốc gia?”
Cố Vân Khê cầm kỹ thuật này trong tay cũng không thể dùng được nha, quốc gia tuyệt sẽ không để một phần mềm kỹ thuật siêu tân tiến như vậy chỉ thuộc về một cá nhân. Trong khoảng thời gian này bọn họ đều hoàn toàn sử dụng nhân lực vật lực của quốc gia cấp cho, cái phần mềm này cũng xem như là kết tinh trí tuệ tập thể. Nếu cô không thể dùng, vậy thì dứt khoát hào phóng một chút, đem tất cả quyên tặng đi, mọi chuyện đều êm đẹp.
"Chúng tôi đã sắp xếp tất cả các tài liệu kỹ thuật của mình và sẽ giao chúng cho quốc gia."
Lãnh đạo nghe vậy càng cảm thấy tiểu cô nương này không tệ, độ giác ngộ cũng rất cao. “Tề Thiệu, ý của cậu như thế nào?”
Tề Thiệu nhìn Cố Vân Khê, nói: "Cô ấy có thể đại diện cho tôi, chúng tôi tuy hai mà một, chuyện cô ấy quyết định tôi cũng không có ý kiến.”
“Khụ khụ.” Cố Vân Khê thiếu chút nữa sặc, tức giận trừng mắt liếc hắn, hắn đang nói bừa trước mặt lãnh đạo cái gì vậy? Lãnh đạo tuy bị nhét một đống cơm chó vào miệng, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Tuổi trẻ thật tốt. Có thể dũng cảm thổ lộ, yêu đương nồng cháy, tình yêu tuy thuần túy mà lại tốt đẹp.
Tề Thiệu càng thêm lớn mật hỏi, "Ngài cũng vừa rồi nói, sẽ để Tiểu Khê ra nước ngoài du học, có đúng không?"
Hắn chỉ muốn biết, Tiểu Khê có thể cùng mình ra nước ngoài hay không.
Lãnh đạo nhìn họ thật sâu, nói: "Tôi hy vọng, các bạn không chỉ có thể học được tri thức tiên tiến nhất, mà còn hy vọng các bạn có thể nhìn thế giới nhiều hơn, để tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm nhìn, trở thành một người có trí tuệ lớn, có thành tựu lớn hơn.”
Chỉ có nhìn thấy thế giới rộng lớn, mới có thế giới quan. Chỉ có nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn, mới có thể bay cao hơn.
Một câu nói ngắn ngủi, lại bao hàm tất cả sự mong đợi của cả một quốc gia.
Cố Vân Khê giật mình, vô số tư vị xông lên đầu, ông thật sự là người có lý tưởng cao cả, tận tâm với quốc gia: "Ngài không sợ chúng tôi một đi không quay đầu lại sao?"
Lãnh đạo đã gặp qua vô số người, ông tin tưởng lần này mình sẽ không nhìn lầm, "Không, người nhà của các người đều ở chỗ này, gốc rễ cũng ở chỗ này, hơn nữa, hai người lại có ngạo khí, nhất định sẽ còn quay về.”
Ông dừng một chút, nói đùa, "Đương nhiên, quan trọng nhất là, Tiểu Khê có một cái dạ dày luôn hướng quốc gia, cho nên cháu không thể ở nước ngoài lâu được.”
“Phụt ha ha.” Cố Vân Khê nhịn không được nở nụ cười, “Ngài nói đúng, khí hậu một phương nuôi người một phương, nước ngoài cũng không giống trong nước mình, cho dù làm món nước nhà thì mùi vị cũng chẳng giống được bao nhiêu.”
Nhà hàng hoa ở nước ngoài hiện nay đều đã được cải tiến, phù hợp với khẩu vị của người dân địa phương, nhưng, cô ăn không quen.
Tề Thiệu như trút được gánh nặng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tiểu Khê có thể cùng hắn đi ra ngoài là được, những thứ khác đều không quan trọng.
Nhưng nếu cô không quen ăn cơm Tây, vậy thì dẫn thêm hai đầu bếp ra nước ngoài đi.
Ăn cơm xong, ba người đi đến sô pha, lãnh đạo nghiêm túc nói, "Tiểu Khê, tôi có một đề nghị.”
“Ngài nói đi.” Cố Vân Khê ngồi thẳng người lắng nghe.
Lãnh đạo tràn ngập chờ mong đối với tương lai của cô, tuổi của cô chính là thời điểm thích hợp nhất để đọc sách học tập nhiều, học càng nhiều càng tốt.
“Xuất phát từ an toàn của cháu, cháu có muốn lấy thân phận đại tiểu thư Mạc gia HK để xuất ngoại không?”