Cố Vân Khê ăn quýt chua ngọt ngọt ngào, mặt mày vui vẻ cong cong như mặt trăng non, nói: "Không, tính cách của anh thiên về ổn định, làm nghề là OK, nhưng thị trường đầu tư quá mức k1ch thích, không thích hợp với anh.”
Cô hơi trầm ngâm, trực tiếp gọi tên một người: "Khương Nghị đi, hắn thích mạo hiểm, thích chơi trò k1ch thích, con người khi làm việc cũng rất nghĩa khí. Quan trọng nhất là, hắn phục tôi, nghe lời tôi.”
"Được, vậy nghe theo em đi, chúng ta đi đăng ký địa...”Tề Thiệu chần chờ một chút, nói: "Không thể ở trong nước, cũng không thể ở nước Mỹ, em cảm thấy nơi nào thích hợp nhất?"
Thông thường các loại doanh nghiệp nước ngoài đối với doanh nghiệp trong nước đều có một loại cảnh giác theo bản năng, nên nó sẽ không có lợi cho sự phát triển của công ty họ.
Nước Mỹ? Các loại thuế quá phức tạp, nếu không phải người địa phương, thì chính sách hạn chế vô cùng nhiều, tiền cũng không dễ đầu tư vào trong nước đó.
Cố Vân Khê không chút do dự nói, "Thiên đường tránh thuế, phải nói đến quần đảo Cayman, bên kia hầu như các khoản đầu tư đều được miễn thuế.”
“Tiểu Khê, em biết thật nhiều.”Tề Thiệu rất hưởng thụ loại cảm giác kích động trí óc này, các loại ý tưởng kỳ diệu của hắn, cô đều hiểu.
Suy nghĩ của hắn, cô vĩnh viễn theo kịp, vĩnh viễn ủng hộ.
Cô chính là báu vật, là kỳ tích, có thể gặp được cô là may mắn của hắn.
Hắn vô cùng hứng thú nói: "Chúng ta đặt tên cho công ty đi, gọi tên Khê Thiệu, em thấy thế nào?"
Cố Vân Khê vừa nghe liền biết, hắn đây là muốn lấy tên hai người, lại còn đem tên của cô đặt ở phía trước, một chi tiết nhỏ này của hắn thôi cũng làm cô không khỏi cảm động.
“Khê Thiệu? Quá vòng vo! Còn không bằng chúng ta gọi nó là Thiệu Khê đi.”
“Thiệu Khê, Thiệu Khê, ha ha ha, các người cũng thật đáng yêu.”Hoắc Vân Sơn cao giọng cười to, anh căn bản không coi những lời này của bọn họ là thật.
Trẻ con khoác lác một chút thôi mà, rất là bình thường, không phải khi còn bé anh cũng thường xuyên khoác lác với đám trẻ trong đại viện đó sao?
Chỉ là, bây giờ anh ngồi nghe hai đứa trẻ thiên tài khoác lác tương đối thú vị nên nghe một chút. Bọn họ còn muốn kiếm tiền toàn thế giới sao? Kỳ quái chính là, bọn họ nói thật nhẹ nhàng, giống như tiền của toàn thế giới chỉ chờ bọn họ đi nhặt vậy?
Cố Vân Khê và Tề Thiệu là người thông minh cỡ nào, tất nhiên là nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, nhưng cả hai đều không để ý đến anh ta.
Hai người nhìn nhau, cười ăn ý. Những chuyện nên nói bọn họ đều đã nói, cũng xem như là đã báo trước với anh ta, về phần những thứ khác, cũng mặc kệ anh ta đang nghĩ gì
Nhiều năm sau, khi chủ nhân thần bí của tập đoàn SX quét ngang toàn cầu lộ diện, Hoắc Vân Sơn lúc bấy giờ đã quyền cao chức trọng mới ngẩn ngơ, mờ mịt nhớ lại câu chuyện xưa cũ kia. Thì ra tất cả đã chính thức bắt đầu từ ngày đó.
Người ta đã sớm thẳng thắn vô tư nói cho anh ta biết, nhưng anh ta...
A a a, nhanh đưa cho anh ta một viên thuốc hối hận nhanh đi!
….
Cố Vân Khê lại bắt đầu bế quan viết báo cáo, trình bày hết sức sâu sắc về tầm quan trọng của máy khắc quang.
Trong vòng một hai mươi năm không cảm giác được tầm quan trọng này, bởi vì, khi đó chỉ vừa mới tiến vào thời đại tin tức, rất nhiều thứ còn đang trong giai đoạn ấp ủ hình thành.
Nhưng ở thời đại công nghệ cao sau này, bọn họ nhất định sẽ biết nó quan trọng như thế nào.
Bất kể là ở phương diện dân dụng, hay là quân dụng đều có lực ảnh hưởng cực lớn.
Cô còn là người của thời đại khoa học kỹ thuật mấy chục năm sau xuyên đến đây, các thiết bị như điện thoại thông minh, điện gia dụng thông minh, máy bay thông minh không người lái…những thứ này đều cần đến chip.
Cô viết hết những gì có thể và còn những gì không thể...cô sẽ giữ im lặng.
Cô cố gắng hoàn thành bản báo cáo kia trong hai buổi tối, đến cuối cùng cũng viết xong, đưa cho Hoắc Vân Sơn: "Cầm đi.”
“Đã viết xong rồi sao? Để tôi xem.”Hoắc Vân Sơn cũng là một nhân tài quân sự, khi ở quân đội anh ta cũng học được rất nhiều thứ, tầm nhìn cũng rất xa.
Nhưng, khi anh ta nhìn thấy bản báo cáo này, vẫn vô cùng chấn kinh.
“Máy bay thông minh không người lái? Đây là khái niệm gì vậy chứ?”
Không hổ là kỳ tài tinh anh của thời đại, chỉ vừa mới nhìn vào đã bắt được thứ mấu chốt nhất mà cô muốn nhấn mạnh.
Cố Vân Khê khẽ coa mắt, nói: "Tôi chỉ nghĩ lung tung thôi, thiên mã hành không, tôi cũng không thể nói rõ cho anh được. Ai nha, buồn ngủ quá đi, mau đi ngủ thôi.”
Hoắc Vân Sơn cầm báo cáo lật đi lật lại xem nửa ngày, ánh mắt không rời khỏi mấy dòng chữ kia, cuối cùng anh ta đành bỏ báo cáo vào túi văn kiện, niêm phong lại, sau đó gõ chữ tuyệt mật dán lên.
Anh ta cũng nhanh chóng gọi cấp dưới của mình tới, trịnh trọng đưa phần tài liệu kia qua, "Cậu tự mình bay đến thủ đô, đem phần tài liệu tuyệt mật này đưa đến trong tay lãnh đạo, nhớ kỹ, là phải tự tay đưa cho ngài ấy.”
“Vâng.”Cấp dưới tuân mệnh, sau đó lặng lẽ rời đi.