Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 388




Tưởng Quảng Xương xoa xoa mi tâm, anh ta bại trận, thua, thua, thua tâm đến tâm phục khẩu phục.

Mặt Anh B như bị đánh sưng lên, trong lòng hắn thật sự rất mệt mỏi, nói: "Máy khắc quang kia...tôi cần thời gian để suy nghĩ."

Cố Vân Khê ăn xong điểm tâm, ung dung, tao nhã lau miệng, sau đó đứng lên, nói: "Hai vị cứ từ từ suy nghĩ, tôi thì không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy phần mềm kỹ thuật kia, nhưng các người nhất định phải dùng được thứ tôi thích để đổi."

Cô đảo khách thành chủ, tiết tấu đắn đo thỏa đáng.

“Chị Triệu, đi thôi, chúng ta đi tìm người hỏi xem có thứ gì tốt không? A, đúng rồi, thông báo cho vệ sĩ của tôi, giữ vững tinh thần 24/24.”

Anh B đưa mắt nhìn cô gái kia rời đi, không khỏi nhíu mày, "Có phải cô ta biết gì rồi không? Không chỉ dẫn theo bảo mẫu, còn không biết bên cạnh đã dẫn theo bao nhiêu vệ sĩ nữa.”

Trong lòng Tưởng Quảng Xương có chút là lạ, nhưng lại không biết đây là cảm giác gì. Anh ta chỉ biết đây là cảm giác rất không tốt, cô cố ý nói mình dẫn theo vệ sĩ, là thuận miệng nói, hay là có thâm ý gì?

Không thể nào, cô cho dù có thông minh đến đâu thì cũng là người thường mà thôi, có thể do tính tình của cô trước giờ luôn cẩn thận.

“Anh thật sự muốn làm cái máy đó sao?”

“Tôi phải về xin chỉ thị mới biết được.”Anh B cũng không làm chủ được chuyện này.

Vừa rời khỏi tầm mắt hai người, chị Triệu cũng có chút hưng phấn hỏi, "Tiểu Khê, bọn họ thật sự có thể làm được máy tính siêu tân tiến sao?"

Cô ấy vốn là người đặc biệt trầm ổn, bây giờ lại hưng phấn như vậy, có thể thấy được cái máy tính siêu tân tiến này quan trọng đến mức nào.

Trong nước bọn họ lúc trước có tự mình nghiên cứu phát triển máy tính siêu tân tiến, nhưng cũng không nhiều lắm, tính năng của dòng máy này so ra cũng kém hơn nước ngoài.

Hơn nữa, ai lại chê mình có nhiều máy tính siêu tân tiến chứ? Nhiều đơn vị nghiên cứu khoa học, nhiều ngành kỹ thuật như vậy, đều cần loại máy này nha.

Mấu chốt là, nếu có thể lấy được máy tính siêu tân tiến của nước ngoài, nước bọn họ còn có thể lấy nó ra nghiên cứu, chế tạo.

Tuy nhiên Cố Vân Khê lại coi trọng máy khắc quang hơn, bởi vì dòng máy này cô còn chưa từng thấy qua.

"Trong "Tư bản luận”có một đoạn nói rằng khi lợi nhuận đạt tới 10%, họ sẽ không ngồi yên nữa mà bắt đầu rục rịch; khi lợi nhuận đạt tới 50%, bọn họ sẽ liều lĩnh; khi lợi nhuận đạt tới 100%, họ sẽ chà đạp lên tất cả mọi quy tắc luật pháp cùng đạo đức; nhưng khi lợi nhuận đạt tới 300%, bọn họ sẽ bất chấp mạo hiểm cho dù hình phạt là treo cổ.”

Mồi câu cô đã hạ, về phần có thể câu được cá hay không, cô cũng không biết. "Chuyện tôi nên làm đều đã làm, chuyện không nên làm cũng đã làm. Nên hiện tại việc chúng ta nên làm là ngồi chờ thôi.” Chị Triệu rất bội phục sự tùy cơ ứng biến của cô, “Cô đúng là thông minh thật nha. Vậy bây giờ tôi nên làm gì tiếp theo?”

Nhiệm vụ Cố Vân Khê giao cho cô ấy chỉ là kéo dài thời gian và tìm hiểu một số thông tin hữu ích cho bọn họ.

Cố Vân Khê cười to, "Tôi chỉ là tùy cơ ứng biến, ăn nói lung tung mà thôi. Chuyện có thể thành thì tốt, nếu không thành được cũng chẳng sao, nhưng vạn nhất thành thì sao? Việc hiện tại bây giờ của chúng ta chỉ xem bọn họ làm việc thôi.”

Chị Triệu có chút hoài nghi, "Bọn họ đều là những kẻ liều mạng lại có bản lĩnh này sao?”

Cố Vân Khê tất nhiên không biết được chuyện này, vì cô chỉ phụ trách thả mồi câu mà thôi.

“Khó mà nói, mèo có mèo đạo, chó có chó đạo, ngưu mã xà thần đều có đạo. Có những chuyện tuy một đại nhân vật không làm được, nhưng bọn tiểu nhân tầm thường lại làm được.”

Sau khi Hoắc Vân Sơn nghe được kế hoạch tạm thời của cô, trầm mặc thật lâu. Cô quả thật dám nghĩ! Cũng thật dám làm nha!

Thao tác ngược kỳ kỳ quái quái này thật sự là thần kỳ, tuy cô làm việc hơi thái quá nhưng kết quả lại lộ ra...... một tia thần kỳ, ừm, thật ra chính bản thân của cô cũng chính là một người thần kỳ rồi.

Xem ra kế hoạch lúc đầu của anh cũng phải điều chỉnh tương ứng lại cho phù hợp, nhưng trước đó, anh phải hỏi rõ ràng cái đã.

"Trong mắt cô, ‘máy khắc quang’ quan trọng hơn có đúng không?"

Cố Vân Khê đang gặm táo giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh biết được?"

“Với tính cách của cô, tuyệt đối sẽ không đem chuyện quan trọng nhất nói trước được.”Không thể không nói, Hoắc Vân Sơn quan sát vô cùng tỉ mỉ, đối với tính cách cùng lối suy nghĩ của cô cũng có hiểu biết nhất định.

Lần này, đến lượt Cố Vân Khê trầm mặc.

Hoắc Vân Sơn lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, "Cô… nhanh viết báo cáo liên quan đi, phải viết cho thật tốt, để tôi còn trình lên.”

Trực giác nói cho anh biết, chuyện lần này vô cùng quan trọng.

Nói như thế nào nhỉ, Cố Vân Khê là một người có tính tiên phong, dẫn đầu, mắt nhìn rất xa, ở phương diện kỹ thuật lại càng xa hơn; tuy cô là một người quái dị, nhưng hai loại tính cách này cũng không gì mâu thuẫn với nhau, nên nó mới hình thành nên một Cố Vân Khê như bây giờ.

Cố Vân Khê:...

Cho nên, cô lại tự đào hố đem mình chôn xuống sao?