Câu nói kế tiếp Cố Vân Khê không nghe rõ, vì hai chị em cô đã đi vào phòng tiệc. Bọn họ nhìn mọi người trong phòng mà chấn kinh, sao lại nhiều người như vậy?
Các tân khách tụ tập cùng một chỗ, cho dù trên đỉnh có quạt trần lớn vẫn là nóng đến đổ mồ hôi, mùi mồ hôi cùng mùi thức ăn pha lẫn cùng một chỗ. Nhưng mọi người hình như không để ý đến mấy chuyện này, bọn họ tụ tập lại mở vài bàn vừa đánh bài vừa chơi mạt chược, trông vô cùng náo nhiệt.
Cố Vân Thải ngửi mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc trong phòng, nhịn không được hắt xì một cái.
Cố Vân Khê cũng không chịu nổi nữa, kéo tay chị gái đi thẳng vào trong. Đầu kia của phòng tiệc liền với một hành lang, hai bên là mấy gian phòng nghỉ.
Trong đó một gian là phòng nghỉ của cô dâu, Cố Vân Khê không có đi vào, mà là theo hành lang đi đến phòng cuối cùng, là phòng 209.
Cô cầm chìa khóa mở khóa, đẩy cửa đi vào, bên trong quét dọn sạch sẽ, có một cái bàn tròn lớn.
Tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Trần Chấn Hoa. Hôm nay hắn mặc bộ âu phục thẳng tắp, bưng khay trà đi vào, trên khay có đầy đủ các loại hoa quả cùng bánh ngọt và nước trà.
Hắn mở cửa sổ ra hít thở không khí bên ngoài, sau đó tiện tay vặn quạt trần và quạt treo trên tường lên, thoáng cái trong phòng hiện tại vô cùng mát mẻ.
“Tiểu Khê, A Thải, gian phòng này đặc biệt chuẩn bị cho hai em, anh biết các em không thích ồn ào muốn được yên tĩnh. Đợi lát nữa mở tiệc, ở đây anh cũng sẽ bày một bàn, các em cũng không cần đi đến đại sảnh tham gia náo nhiệt làm cái gì.”
Trần Chấn Hoa vô cùng có thành ý, Cố Vân Khê cảm nhận được, khẽ mỉm cười, nói: "Anh Chấn Hoa, hôm nay anh rất đẹp trai, chúc anh tân hôn vui vẻ.”
Trần Chấn Hoa mặt mày vui vẻ, cười nói: "Cảm ơn em.”
Tán gẫu vài câu, Trần Chấn Hoa liền có việc đi ra ngoài.
Cố Vân Khê cầm bánh ngọt lên ăn, Cố Vân Thải tò mò hỏi: "Tiểu Khê, em không vẽ nữa sao?” “Cơ bản cũng đã gần xong nên không vội, chị em chúng ta tâm sự một chút.”Cố Vân Khê chọn một miếng bánh hạt vừng đưa cho chị mình: “Đây là món chị thích ăn nha. Vành mắt của chị cũng đã thâm quầng hết rồi, xem ra mấy ngày nay là rất vất vả.”
Mấy ngày nay Cố Vân Thải luôn bày sạp ở chợ đêm, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, thậm chí còn không có chút thời gian để ngồi xuống tâm sự với em gái.
“Làm chuyện mình thích, tuy vất vả nhưng cũng rất vui vẻ.”
Cố Vân Khê cầm lấy một quả chuối bóc vỏ ăn, nói: "Chị thích bày sạp bán đến như vậy sao?”
Nhắc tới quầy hàng, đôi mắt của Cố Vân Thải không khỏi lấp lánh: "Mỗi khi nhìn thấy mọi người ăn thức ăn chị cẩn thận chuẩn bị và cười đùa vui vẻ, chị cảm thấy rất hạnh phúc."
“Không phải vì tiền sao? "Cố Vân Khê hai ba cái liền ăn hết một quả chuối, cô lại chọn tiếp một quả lê sống để ăn.
“Chị đương nhiên cũng rất muốn dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền.”Cố Vân Thải cẩn thận nhìn em gái, nói: "Em gái, em nói nếu chị không học tiếp đại học nữa, có ổn không?"
Cố Vân Khê cũng không ngẩng đầu, ngữ khí cực kỳ tùy ý, nói: "Có thể, chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi.”
Cố Vân Khê có chút ngạc nhiên, "Trước kia em không nói như vậy. Em luôn hy vọng chị đọc sách nhiều hơn, có thêm nhiều kiến thức hơn…”
Cố Vân Khê lúc này cực kỳ nghiêm túc nói: "Nhân sinh con người nếu nói ngắn thì cũng rất ngắn, nhưng nếu nói dài thì cũng rất dài. Bây giờ chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống không làm gì cả thì cũng là một loại cách sống, liều mạng kiếm tiền thì cũng là một loại cách sống, mỗi người đều có con đường khác nhau phải đi, không ai giống ai cả. Lại nói, con đường này là do chính mình đi, vì vậy cảm nhận của mình như thế nào mới là thứ quan trọng nhất.”
Nói thật, cô đối với chuyện Cố Vân Thải đi bày sạp bán thịt nướng cũng có chút không tán thành. Chuyện làm ăn này quá vất vả, hoạt động thể lực cũng rất nhiều, nếu cứ làm lâu dài thân thể sẽ không chịu nổi.
Khởi điểm của nghề này cũng quá thấp, nhà bọn họ hiện tại lại không thiếu tiền, cô hoàn toàn không cần thiết để làm những việc này.
Nhưng lại nói Cố Vân Thải thật vất vả mới đi ra được bước đầu tiên, đối với tương lai tràn ngập khát khao cùng mong chờ, ngay lúc này cô không thể giội một gáo nước lạnh lên người cô ấy.