Anh em Cố gia như đang suy nghĩ gì đó. Cố Hải Ba mím môi, nói: "Em gái, em đã dạy cho anh một bài học.”
Cậu nghĩ, cả đời này cũng sẽ không quên được chiêu thức rút củi dưới đáy nồi này.
Trong lúc đàm tiếu, mọi phiền muộn mấy ngày qua của bọn họ đã tan thành mây khói.
“Em phải ra nước ngoài, sau này Cố gia còn phải dựa vào hai người.”Cố Vân Khê cười híp mắt ôm cánh tay chị gái: “Chị cũng không cần nản lòng, kinh nghiệm và tâm trí mỗi người không giống nhau, thời gian sẽ lắng đọng tất cả, cũng sẽ mang đến cho chúng ta thêm trí tuệ,rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ trưởng thành. Khi trưởng thành, chúng ta sẽ thành thạo đối mặt với mỗi một lần khiêu chiến của cuộc đời này.”
Vài ngày sau, Ngụy tổng đã gọi điện thoại tới nói cho cô: "Tôi đã đưa Cố Như đến một gia đình trong khe núi. Nơi đó là núi cao xa xôi, đường núi cũng gập ghềnh khó đi, cả đời cô ta chắc cũng không ra được nữa.”
Cố Vân Khê cảm thấy như vậy cũng rất tốt, dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, trước tiên cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cơm áo gạo tiền, hẳn là không có dư lực để hại người nữa.
“Vậy anh em Cố Gia Vượng hiện đang ở đâu.”
Giọng Ngụy tổng có chút khác thường, "Tôi vốn định đưa bọn họ về Hải Thành, nhưng Cố Như muốn c.h.ế.t muốn sống khóc rống không chịu, nói là không nỡ xa bọn họ. Vì vậy tôi liền đưa bọn họ cùng đi, tin tưởng bọn họ dù sao cũng là anh em ruột, sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”
Sự tàn nhẫn của Cố Như đã vượt quá sức tưởng tượng của ông, cũng khiến cho ông không khỏi kinh hãi.
Cố Vân Khê:...
Có phúc một mình hưởng, có tội cả nhà chịu. Không hổ danh là Cố Như.
“Vậy, ngài có moi được tin tức gì nào từ miệng cô ta không? Ví dụ như, người đúng phía sau cô ta là ai?”
Miệng Cố Như đặc biệt cứng nha, cho dù Ngụy tổng đã dùng hết thủ đoạn, cũng chỉ nhận được một câu, không thấy rõ tướng mạo đối phương, không biết lai lịch đối phương, cô ta chỉ tuân theo mệnh lệnh mà làm.
Đối với những lời này, không biết Ngụy tổng có tin hay không, nhưng Cố Vân Khê thì không tin, cô ta đây chỉ là nói bừa cho qua chuyện.
Cô cúp điện thoại nhưng không ngừng suy nghĩ, bên tai thì liên tục truyền đến tiếng thúc giục của anh trai: "Em gái, có thể xuất phát chưa?" “Em ra ngay đây”Cố Vân Khê cầm lấy túi xách và ô chạy ra ngoài.
Hôm nay là ngày Trần Chấn Hoa kết hôn, bốn anh em Cố gia đều ăn mặc rất xinh đẹp.
Hai người Cố Hải Triều và Cố Hải Ba mặc giống nhau như đúc, áo sơ mi trắng cùng âu phục quần dài, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn nhau. Một người trầm ổn giỏi giang, một người hoạt bát, vui vẻ, đầy phong cách của tuổi trẻ.
Cố Vân Thải mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trông có vẻ dịu dàng điềm tĩnh.
Cố Vân Khê mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu vàng nhạt, không trang điểm, cũng không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, vô cùng khiêm tốn.
Bọn họ đều không muốn cướp hết ánh nhìn của cô dâu cùng chú rể.
Bất quá, diện mạo anh em Cố gia đều rất xuất sắc. Bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, sự nghiệp cũng coi như là thành công, nên khí chất hoàn toàn khác với các bạn bè cùng trang lứa.
Đoạn đường đến đây tuy là ngồi xe ba bánh do Cố Vân Khê cải tạo lại nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.
Cố Hải Ba nhịn không được nói: "Anh, anh đi học lái xe đi, đến lúc đó chúng ta cũng mua một chiếc, thuận tiện đi lại.”
“Được.”Cố Hải Triều cũng đang suy nghĩ việc này: “Xe này không dễ mua, để anh xem có thể đặt được không.”
Thời đại bây giờ, xe hơi không phải là thứ bạn muốn mua là có thể mua. Đây là mặt hàng vô cùng xa xỉ, muốn mua không chỉ phải đặt hàng, mà còn phải có quan hệ.
Mùa hè nắng nóng, Cố Vân Khê ngồi trong xe không ngừng đổ mồ hôi, thỉnh thoảng cô dùng tay lau đi.
“Sau này em nhất định sẽ không kết hôn vào mùa hè.”Quá giày vò người, cảm giác cả người mình cũng bắt đầu hôi thối rồi, nào có khẩu vị ăn tiệc nữa chứ?
Anh em Cố gia nhìn nhau cười, cô tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng suy nghĩ lại xa hơn bọn họ.
Cố Vân Thải cầm quạt lắc nhẹ, "Tâm tĩnh tự nhiên sẽ lạnh.”
Cố Vân Khê nhìn cây quạt bỗng nhiên linh cơ khẽ động: “Em muốn chế tạo một cái quạt điện nhỏ, có thể cầm trong tay hay đặt trên mũ đều được, phòng trường hợp đi đường nắng nóng thế này.”