Người đầu tiên lấy được thịt nướng khó kiềm chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, hung hăng cắn một miếng cánh gà, trong nháy mắt đã trừng to hai mắt.
Những người qua đường đang tò mò không ngừng truy hỏi: "Ăn được không?”
Vị khách kia quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên: "Bà chủ, cho tôi them mười xâu thịt dê nướng, mười cái cánh gà nướng, đóng gói để tôi mang đi."
Được, đây chính là đáp án hữu dụng nhất cho câu hỏi kia, các vị khách kia rất nhanh cũng đã phản ứng lại lập tức tiến lên xếp hàng.
Đắt thì hơi đắt, nhưng mà cũng xứng đáng nha.
Người có phản ứng chậm thì chỉ có thể xếp hàng ở phía sau, trông mong nhìn người phía trước từng ngụm từng ngụm ăn thịt nướng, không ngừng nuốt nước miếng.
“Thơm, cái này cũng quá thơm đi.”
Vừa mở đầu liền không dừng lại được, người xếp hàng nối liền không dứt, nhưng làm cho anh em Cố gia cùng Khương Nghị vô cùng bận rộn.
Hai giờ sau, nguyên liệu nấu ăn rất nhanh đã hết, Cố Hải Triều hướng những người còn đang xếp hàng phía sau chào hỏi: "Xin lỗi các vị, món ăn hôm nay đã bán hết, ngày mai mời các vị đến sớm với chúng tôi nha"
“A, không có?”Người sắp xếp đến buồn bực muốn chết, “Sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút chứ?”
Cố Vân Thải suy nghĩ một chút: "Ngày mai tôi nhất định sẽ giảm giá cho mọi người ở đây.”
Khuyên mãi mới khuyên được những người này rời đi, anh em Cố gia nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về, mệt thì hơi mệt, nhưng tâm tình mọi người đặc biệt vui vẻ.
Nhất là Cố Vân Thái, mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. “Ngày mai chúng ta chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn một chút, nhưng không nên bán quá muộn, mười một giờ rưỡi ngừng bán là được.”
Khương Nghị đang đi ở trước, quay lại nói: "Sớm vậy sao? Chợ đêm phải mở đến hai giờ sáng mới đóng.” “Không được, Tiểu Khê nói, ngủ muộn sẽ trở nên ngốc nghếch, còn có thể xấu xí, mặc kệ có bận rộn đến thế nào, chúng ta đều phải ngủ trước 12 giờ.”Thái độ Cố Vân Thải kiên quyết, tất cả mọi người đều có chuyện của riêng mình, tốt nhất cô cũng không thể làm liên lụy đến bọn họ, khiến cho bản thân bọn họ vô cùng mệt mỏi, suy sụp được. . truyện kiếm hiệp hay
Cho dù có mệt mỏi cô cũng thấy vui vẻ, trong lòng như có thêm cảm giác thành tựu, những suy nghĩ tiêu cực không vui lúc trước cũng tan biến.
“Chờ thêm một thời gian nữa đã ổn định rồi, mọi người cũng không cần theo tôi ra quán nữa. Khương Nghị, anh giúp tôi tìm vài người phụ giúp bán hàng là được.”
Cố Hải Triều một mực cự tuyệt: "Vậy thì sao được, sau này mọi người sẽ thay nhau trông hàng giúp em, một người hai ngày. Còn em thì một tuần nghỉ một ngày, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới có sức bán tiếp được chứ.”
Vừa về tới ký túc xá, Cố Hải Ba liền gấp gáp ôm một cái thùng tiền đến, nghiêng đổ một cái, tiền ào ào rơi trên mặt đất.
Gã hưng phấn vẫy tay, nói: "Mau mau, mau đến đếm tiền đi.”
Cố Vân Thải nhìn đống tiền trước mắt, đây là lần đầu tiên trong đời cô kiếm được tiền bằng chính sức lực của mình, nên cái loại cảm giác thỏa mãn này người ngoài không thể nào hiểu được.
Khi thùng tiền được mở ra, lại giống như mở ra một thế giới mới cho Cố Vân Thải, cô như tìm được mục tiêu hiện tại của cuộc đời mình.
Lúc trước cô chỉ muốn chăm chỉ học tập, cố gắng thi đỗ đại học, chọn một ngành thật tốt để theo học. Nhưng lúc đó suy nghĩ của cô vô cùng mê mang, vô định, cô không biết mình nên học chuyên ngành gì, tương lai làm nghề gì, như thế nào mới phù hợp….
Cô học cũng không thật sự tốt, thành tích ở trường học cũng không quá nổi bật. Khi đó cô cứ không ngừng cố gắng, qua được ngày nào thì hay ngày đó, có lúc cả người cực kỳ mung lung, chỉ có khi nấu ăn mới khiến cô có thể bình tĩnh lại, tìm được chút niềm vui. Giờ khắc này, cô dường như đã xác định được mình muốn làm gì.
"Anh, nếu như em không thi đại học, mà đi mở quán ăn để bán, anh cảm thấy được không?"
Cố Hải Triều nhìn em gái đang đứng trước mắt, khẽ thở dài. Em gái em gái của anh đều đã trưởng thành, bọn họ đều có sở thích và suy nghĩ riêng, anh thật sự không quản được nữa.
“Chỉ cần em không hối hận là được, anh không có ý kiến. Bất quá, em nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.”
Trên đời này, người có thể khuyên nhủ cô chỉ có Tiểu Khê, anh chỉ có thể chờ Tiểu Khê trở về rồi mới nói được.