Cố Vân Thải kiên quyết cự tuyệt, giọng nói của cô dịu dàng mà kiên định:
“Có vấn đề tìm chú cảnh sát, có việc tìm chính phủ, xin lỗi, tôi thật sự không giúp được hai người.”
Cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, hai anh em này tại sao không tìm anh cả, không tìm em thứ mà trực tiếp chạy tới trường học náo loạn tìm cô?
Là bởi vì cô nhìn mềm lòng nhất, dễ nói chuyện nhất sao? Có phải cô là người yếu ớt nhất trong gia đình?
Nếu đổi lại là em thứ, đã sớm bắt bọn họ ngậm miệng, đ.ấ.m từng đ.ấ.m đánh trả.
Đổi sang Tiểu Khê, không chừng liền bịt tai trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, không cho bọn họ cơ hội lăn lộn bán thảm khó coi như thế này.
Trong mắt Cố Gia Bảo hiện lên một tia oán hận nồng đậm: “Chị thật sự thấy c.h.ế.t mà không cứu sao? Được, chúng tôi đi c.h.ế.t đi, tôi đi c.h.ế.t cho chị vừa lòng đẹp ý.”
Hắn lôi kéo Gia Vượng muốn đập đầu vào vách tường, dọa học sinh bốn phía tiến lên ngăn cản, vừa giãy dụa vừa lôi kéo, cục diện rối tinh rối mù.
Một tiếng quát to mãnh liệt vang lên, “Anh cả, anh hai, hai người đang làm gì vậy? Đừng làm khó chị họ nữa? Chị ấy cũng không dễ dàng gì.”
Là Cố Như, không biết cô ta từ đâu xuất hiện, hai tay tay nắm kéo hai người anh trai đứng lên, vô cùng lo lắng.
“Chị họ Vân Thải, khó khăn trước mắt chúng em sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết, chị đừng quản việc này.”
Cố Vân Thải vừa nghe lời này, không nói hai lời bước chân nhanh nhanh rời đi.
Anh em Cố Gia Vượng không dám tin, nhìn Cố Vân Thải cứ như vậy tuyệt tình rời đi, không phải cô ta là người dễ mềm lòng nhất sao?
Cô ta đã thay đổi!
Trong mắt Cố Như hiện lên một tia kinh ngạc, lông mày nhíu lại.
Cố Vân Thải không đem chuyện này để ở trong lòng, anh em Cố Gia Vượng không có người lớn che chở, có thể gây nên uy h.i.ế.p gì?
Lúc ăn cơm tối cô thuận miệng nhắc tới, anh em Cố Hải Triều nhịn không được lắc đầu, cũng mệt cho bọn họ vắt óc nghĩ ra cách bán thảm này.
Anh em họ chắc đầu óc bị úng nước mới dám để lại hai con bạch nhãn lang nuôi trong nhà mình.
“Đừng quan tâm, em cùng em trai đều thi xong, anh cả, anh muốn về lại Thâm Thành sao?”
Cố Hải Triều ở lại Hải Thành lâu như vậy, là bởi vì em gái thi cử, ở lại ủng hộ tinh thần của các em vừa trấn toạ nhà máy.
“Chờ tham gia hôn lễ của Chấn Hoa xong thì anh sẽ đi, nghỉ hè hai người đến nhà máy trông coi.” Cố Vân Thải không có dị nghị: “Được, em gái cũng sắp trở lại, không biết em ấy có thuận lợi hay không.”
Cố Hải Ba đảo mắt: “Anh cả, em bỗng nảy ra một ý tưởng.”
Cố Hải Triều nghẹn họng liếc cậu một cái, thằng nhóc này hay đưa ra nhiều chủ ý quỷ quái: “Nói đi.”
Cố Hải Ba cười hì hì nói: “Nếu em gái thuận lợi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, chúng ta cũng đi làm visa, cùng ra nước ngoài chơi đi.”
Mắt Cố Vân Thải sáng lên: “Ý kiến này thật tuyệt, vừa hay có thể giúp em gái sớm thích ứng với hoàn cảnh ở ngoại quốc.”
Cố Hải Triều cười ha hả: “Vậy ai quản chuyện làm ăn trong nước?”
Cố Hải Ba cười nịnh nọt với anh: “Đương nhiên là anh rồi, có anh ở đây ra sức, vất vả cho anh rồi.”
Cố Hải Triều biết ngay thằng ranh sẽ nói như vậy: “Không thể nào.”
“Chúng ta thay phiên nhau đi, lần này em và em trai đi, lần sau anh cả đi.”Cố Vân Thải hướng tới thế giới bên ngoài: “Em thật muốn nhìn xem nước Mỹ như thế nào, vì sao tất cả mọi người muốn ra nước ngoài đến phát điên.”
Đầu năm nay làm sóng định cư ở nước ngoài tập kích cả nước, những người có chút tài lực cũng đều rục rịch.
Cô ngược lại không muốn đi định cư nơi xứ người, cô không thấy mặt trăng nước ngoài to tròn đẹp mắt hơn quê nhà, nhưng đi ra ngoài gặp việc đời, nhìn thế giới này nhiều hơn thì luôn luôn tốt.
Ba anh em thảo luận vấn đề này cả đêm, hoàn toàn quên bẵng chuyện của đôi anh em họ Cố Gia Vượng, Cố Gia Bảo.
Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ.
Sáng hôm sau, có cảnh sát tìm tới cửa.
Anh em Cố gia đều làm bộ như chưa tỉnh ngủ, mê mang vô cùng: “Cái gì? tối hôm qua Cố Gia Vượng để lại di thư rồi tự sát?”
Nhất định là họ còn đang nằm mơ, làm sao chuyện hoang đường như vậy có thể xảy ra? Cố Gia Vượng giống người quyết tâm tự sát sao?
Cảnh sát nghe thắc mắc của họ thì khẽ gật đầu, thiếu niên cấp hai đang ở độ tuổi dậy thì, dễ có ý nghĩ cực đoan nhất, dễ bốc đồng nhất.
“Đúng, trong di thư có nhắc tới tên bạn học Cố Vân Thải, cho nên phiền bạn học Cố Vân Thải phối hợp, tiếp nhận điều tra của chúng tôi.”
Sắc mặt Cố Hải Triều không dễ chọc: “Chuyện này liên quan gì đến em gái tôi? Thằng nhóc đó không phải đầu có bệnh sao? Còn muốn kéo người khác xuống nước.”
Cố Hải Ba lại hỏi một câu: “Hắn tự sát bằng cách nào? Người còn hay đã chết?”
Viên cảnh sát bày vẻ mặt thương tiếc: “Đối tượng dùng thuốc chuột tự sát, còn đang cấp cứu.”
Sắc mặt Cố Vân Thải tái nhợt: “Có thể cho tôi biết nội dung của di thư không?”