Cơm nước xong, Tề lão gia tử nhìn qua: “Tiểu Khê, ông có việc muốn nói riêng với cháu, chỗ nào thuận tiện?”
Cố Vân Khê sửng sốt một chút, một lần nữa lại cảm thấy trong nhà quá nhỏ, chỉ có phòng khách nối liền phòng ăn, còn có bốn phòng ngủ.
Phòng ngủ quá riêng tư để nói chuyện.
Cố Hải Triều đứng lên: “Khương Nghị, chúng ta đến nhà của cậu chơi”.
Em gái nói có đạo lý, hoặc là mở rộng thêm, hoặc là chuyển một gian phòng lớn hơn nữa, tối thiểu phải có phòng khách và thư phòng lớn.
“Được”. Khương Nghị phối hợp chào hỏi đưa mọi người sang nhà bên cạnh chơi.
Chờ mọi người đi rồi, Tề lão gia mới mở miệng nói: “Tiểu Khê à, ông muốn nhờ cháu giúp ông một chuyện”.
“Việc gì? Ông cứ nói đi”. Cố Vân Khê tỏ vẻ chỉ cần có thể giúp thì cô nhất định sẽ giúp.
"Ông vừa mới thành lập quỹ tín thác của gia tộc, trăm năm sau, cháu giúp ta giám sát...”Tề lão gia biết có chút ép buộc, nhưng ông không tin tưởng người khác.
Cố Vân Khê nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, khiếp sợ vạn phần: “Ông à, ông vừa nói gì?”
Tề lão gia ký thác kỳ vọng vào cô:
“Ông muốn chỉ định cháu là người được ủy thác quỹ tín thác của Tề gia, phụ trách quản lý mọi việc”.
Cố Vân Khê đặc biệt im lặng, bọn họ vì sao đều bắt cô một cháudê nhổ lông cừu?
“Cháu không muốn”.
Tề lão gia cố gắng thuyết phục: “Mười phần trăm lợi nhuận hàng năm của quỹ tín thác là phí giám sát, một năm thế nào cũng có mấy trăm vạn”.
Cố Vân Khê một chút cũng không muốn tiếp nhận, thời gian quý giá như vậy, làm cái gì không được. "Vậy cũng không cần, ông à, cháu có ý muốn xuất ngoại du học, căn bản không có thời gian, cho dù tương lai học thành tài trở về, công việc khẳng định bề bộn nhiều việc, làm sao để ý những thứ này? Ông nên tìm người khác thì tốt hơn”.
“Một tháng một lần, có chuyện gì đều tập trung giải quyết trong một ngày”. Tề lão gia nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu Khê, cháu cũng không phải người ngoài, ông sẽ nói với cháuvài câu thật lòng.”
“Ông cố ý chọn cháu, không phải vì lý do nào khác, mà bởi vì Tề Thiệu.”
“Tề Thiệu?”Cố Vân Khê không hiểu.
"Tề Thiệu trời sinh đạm mạc, làm việc cực kỳ tùy hứng, đối với chị ruột đều không có bao nhiêu tình cảm, ông sợ là trăm năm sau...”Tề lão gia vì các cháucháu hao tâm tổn trí, nghĩ hết biện pháp trù tính.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là vì giúp cháutrai lấy được vợ, góp chút công sức.
Cố Vân Khê cảm thấy rất buồn cười: “Không đâu, Tề Thiệu rất có trách nhiệm, cháungười cũng rất tốt, lúc chúng cháu còn chưa quen thân đã giúp cháu rất nhiều.”
Lúc mới quen, hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, nhưng luôn có đề tài nói không hết với cô.
Tề lão gia không khỏi cười khổ: "Bởi vì đó là cháu.”
“Địa vị của cháu trong lòng nó so với người khác không giống nhau, có thể nó đã thích cháu từ rất sớm, chỉ là tương đối chậm chạp, cháu là người được thiên vị nhất”.
Cố Vân Khê: “...”
“Đương nhiên, Tề Thiệu không phải người cay nghiệt, sẽ không cố ý hà khắc người khác, nhưng tâm tư của nó không đặt ở những thứ này, cháu cũng biết có tâm cùng vô tâm đi xử lý công việc có khác biệt lớn thế nào”. Tề lão gia tử cầm lấy một quả cam thưởng thức.
“Ông kỳ thật càng hy vọng cháucháu có thể thành người tài, đời sau không được, đời sau nữa cũng có thể đứng lên”.
“Cái này cần đương gia tận tâm bồi dưỡng, hướng dẫn, lót đường, nhưng cháucảm thấy Tề Thiệu là người có kiên nhẫn làm chuyện này sao?”
Cố Vân Khê trầm mặc.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt cô phức tạp hỏi: “Tề Tĩnh... ông chưa từng suy nghĩ đến y sao? Hình như y cũng kế thừa tài hoa làm ăn của ông.”