Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 340




Khi Cố Vân Khê về đến nhà, anh chị đều đang tiếp đãi khách, mọi người trò chuyện rất vui vẻ hòa thuận.

Tề Thiệu có chút không quan tâm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa chính, hắn là người đầu tiên nhìn thấy Cố Vân Khê đi vào, thoắt cái ánh mắt sáng lên, vui mừng gọi cô: “Tiểu Khê, em đã về rồi, có mệt hay không, có khát hay không?”

Cố Vân Khê chọn một chỗ ngồi xuống, Tề Thiệu vừa định rót cho cô một ly nước nhưng Cố Hải Triều đã đưa một ly trà táo đỏ tới: “Đi đứng ở bên ngoài cả ngày đã mệt rồi, em uống chút trà táo đỏ này đi, nước không nóng đâu, anh điều chỉnh nhiệt độ rồi.”

“Cám ơn anh cả.”Cố Vân Khê đang khát nước, cầm lấy ly nước uống ừng ực.

Tề Thiệu mím môi, cầm lấy một quả táo gọt vỏ, còn chưa gọt xong đã thấy Cố Hải Ba bày một đĩa thịt xoài cắt gọt chỉnh tề, đưa đến tay Cố Vân Khê, còn chu đáo đưa kèm nĩa.

"Tề lão gia đưa tới một ít xoài, thịt xoài chín vàng vừa ngọt vừa mềm, em mau nếm thử đi.”

Cố Vân Khê rất thích ăn xoài, chỉ là điều kiện địa lý ở Hải Thành không thích hợp trồng xoài, vận chuyển từ phía Nam tới thì đường sá xa xôi, giao thông bất tiện, trên đường đi quả xoài đã bị dập nát hơn phân nửa, cho nên Hải Thành hiếm khi có bán xoài.

Cô ăn từng ngụm từng ngụm, khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn.

Lại tới chậm một bước, Tề Thiệu yên lặng nhìn quả táo lớn trong tay lâm vào mê mang, cứ như thế này không biết khi nào tới lượt hắn lấy lòng cô gái nhỏ, làm sao bây giờ?

Tề lão gia nhìn thấy toàn bộ, âm thầm trộm vui vẻ, cái thằng nhỏ ngốc này, bình thường thì khôn khéo như vậy, lúc này liền lúng túng rồi?

Kể ra thì bầu không khí gia đình ở Cố gia thật tốt, anh em yêu thương, quan tâm lẫn nhau, không có đấu đá lẫn nhau, kết bè kết phái với người ngoài mưu tính tranh đoạt lợi ích tiền tài.

Điểm này làm cho ông đặc biệt hâm mộ, không giống nhà bọn họ, đã bị làm loạn thành cái dạng gì?

Cố Vân Thải từ trong nhà bếp bưng khay ra, là hai đĩa nem rán nóng hổi.

“Mọi người đói bụng chưa, mau ăn chút nem rán lót bụng, đĩa này là nhân ngọt đậu đỏ, đĩa này là nhân rau hẹ và thịt băm”.

Hoắc Minh Duyệt giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Cố Vân Thải, quanh miệng bóng loáng dầu, đã ăn thử một hồi.

Mọi người đều không phải người ngoài nên không có khách khí câu nệ, Tề lão gia không dám ăn nhiều dầu mỡ, sau khi ăn một cái thì khen không dứt miệng.

Cố Vân Khê cắn một miếng nem rán nhân đậu đỏ, đậu đỏ mềm mại vừa vào miệng đã tan ra, độ ngọt ở mức vừa phải chứ không ngọt gắt, món này là món yêu thích của cô, giống như chị gái tự tay làm? Nhân đậu bên ngoài làm sẵn không ngon đến vậy, còn ngọt ngấy vô cùng. “Chị, sao chị biết em đang thèm ăn món này?”

"Hôm qua lúc ăn cơm em có nhắc đến một lần, đã quên rồi à?”Cố Vân Thải nghĩ đến việc em gái sắp phải đi xa nhà không biết khi nào mới trở về, chỉ muốn làm cho em ấy thật nhiều đồ ăn ngon.

“Em chỉ thuận miệng nói thôi”. Cố Vân Khê không ngờ cô chỉ thuận miệng nói một câu, chị gái liền ghi nhớ trong lòng.

“Chị, chị đối với em thật tốt, em rất yêu chị nha”.

Cố Vân Thải nghe thấy thì đuôi mày cong cong, có chút thẹn thùng, nhưng phần lớn là cảm giác vui sướng.

Cố Vân Khê chỉ hy vọng chị gái vĩnh viễn được hạnh phúc, vui vẻ như vậy, có thể sống vì bản thân, có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

Tề Thiệu ngồi bên cạnh nhìn cô, đối với cảm xúc của cô cực kỳ mẫn cảm, “Tiểu Khê, lại xảy ra chuyện gì sao?”

“Có vấn đề nữa à?”. Anh em Cố gia không hẹn mà cùng lên tiếng

“Tình huống thế nào?”

Cố Vân Khê nghĩ nghĩ: “Hôm nay xảy ra không ít chuyện, mọi người cùng nghe một chút đi”.

Nếu là người một nhà, vậy phải đồng tâm hiệp lực, cùng chung hoạn nạn.

Cô có thể chống đỡ lần toan tính kế tiếp của kẻ xấu, nhưng cô không có khả bảo vệ mọi người vĩnh viễn, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân mọi người.

Việc gì cũng giấu diếm, ngược lại sẽ thành chuyện xấu.

Trước tiên cô nhắc tới chuyện gặp mẹ chồng cháudâu Cố lão thái làm ầm ĩ trên đường về nhà.

Điều này làm mọi người tức điên lên: “Bọn họ vẫn giữ cái tính thúi đó, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa lại còn tham lam”.

“Sao lại không biết xấu hổ đem hết tội tính lên đầu em? Thật sự là vô sỉ”.

“Anh thật sự không hiểu vì sao có vài người bị thiệt thòi còn không tiến bộ? Còn không chịu an phận?”