Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 333




Trong bệnh viện, Cố Vân Khê trao đổi tình huống với cảnh sát, còn hỏi thương thế của Chu Ngọc Thành.
Sau khi nghe nói Chu Ngọc Thành ngã gãy một chân, ngã đến bị thương ở bộ phận khó nói kia, cô còn cố ý chạy tới phòng bệnh, để nói lời hỏi thăm chân thành tha thiết nhất với ông ta.
“Ông không cần lo lắng chân què, không có khả năng sinh sản hay không có chỗ đứng trong xã hội nữa, vì không lâu nữa đâu ông đã có thể được ăn cơm tù miễn phí rồi nha.”
Cô nhìn người đàn ông toàn thân bị quấn bột như xác ướp, mũi bầm mắt sưng, tâm tình vô cùng rất vui vẻ.
"Nếu như có thể xin được gia hạn, tôi hy vọng mức án có thể là một trăm năm đi, để ông cả đời đều có thể ăn ở miễn phí trong tù, ông thấy như vậy có tốt hay không?”
Ông ta đau chỗ nào thì cô sẽ đ.â.m chỗ đó, như vậy mới vui vẻ.
Vui vẻ cái quỷ, Chu Ngọc Thành cả người đau đến nổi trận lôi đình, làm sao trên đời lại có thể có người đáng giận như vậy chứ?
“Cút ra ngoài, cút cút, cút mau.”
Ông ta không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, đau đến chịu không nỗi hít một ngụm khí lạnh, đúng thật là khốn kiếp.
Cố Vân Khê thấy ông ta chật vật như vậy, cười rất vui vẻ: "Cẩn thận một chút, ông nhất định phải bảo trọng thân thể, như thế mới sống được trăm tuổi trong tù được chứ.”
Cô đây là muốn để cho ông chịu tội cả đời sao? Chu Ngọc Thành giận đến phát điên, nhìn về phía cảnh sát, gào lên: "Đuổi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Từ khi gặp được Cố Vân Khê, nhân sinh của ông ta đúng là có bước ngoặt lớn, từ một người có tiền đồ vô hạn, ngay lập tức biến thành tù nhân.
“Cái gì mà tiểu tiên nữ xinh đẹp như hoa, cô ta rõ ràng là sao chổi!”
Cảnh sát không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía Cố Vân Khê: "Cố Tiểu thư, đây là khẩu cung của ông ta, cô xem đi.”
“Cảm ơn chú.” Cố Vân Khê lấy khẩu cung tỉ mỉ xem xét hai lần, sau khi xem xong, mày không khỏi nhíu chặt.
Ông ta rất không thành thật nha, chỉ khai những thứ rìa bên ngoài, còn những chuyện quan trọng như các tội mình phạm phải hay người đứng sau trong chuyện này là ai, thì lại không nói ra. Bất quá, không sao, chỉ cần có một sợi chỉ, Cố Vân Khê cô đã có thể nhìn được toàn cảnh của câu chuyện này.
"Chu Ngọc Thành, ông nói là do mình nhận được một phong thư nặc danh được gửi đến hòm thư, bên trong thư có thông tin của bốn anh em nhà chúng tôi, ông chỉ nghĩ anh em chúng tôi không cha không mẹ không có chỗ dựa tốt, chị hai thì cũng đã đến tuổi kết hôn, nên muốn đến nhà tôi để lừa gạt cưới được chị hai, thông qua mối hôn sự này mà chiếm được chút chỗ tốt từ nhà tôi, sau đó mượn cơ hội một bước biến thành phượng hoàng sao?"
Cô biết chuyện không có đơn giản, nhưng không nghĩ tới sau lưng ông ta còn có nhiều tính toán như vậy.
Chu Ngọc Thành là gian thương, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hầu hết các sản nghiệp của ông ta đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ông ta cũng biết, nghề này không thể làm lâu dài, lăn lộn đám bùn lầy này sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh sát phát hiện. Vì vậy ông ta phải tranh thủ tẩy trắng, để trở mình, quang minh chính đại mà kiếm tiền. Trước mắt lại có một cơ hội như vậy, ông ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để hoàn thành suy tính này.
“Tính khả thi của kế hoạch rất cao, cũng rất kín đáo.”Vẻ mặt Cố Vân Khê trầm tĩnh như nước, nếu dứt bỏ hết tất cả thành kiến để xem xét kỹ kế hoạch này, không thể không thừa nhận, kế hoạch này rất hay, vẫn có hy vọng để thực hiện được. “Nhưng đáng tiếc vận khí của ông lại không tốt, gặp phải tôi.”
Nếu chẳng may người lúc đầu ông ta gặp là chị hai của cô, thì cũng khó mà nói được kết quả như thế nào. Cũng chính là như vậy, cô mới nổi giận. Ông ta muốn dùng nước mắt cả đời của một nữ nhân để làm nền cho tiền đồ cẩm tú của mình sao, ông ta dựa vào cái gì chứ?
Trong nguyên tác, Cố Vân Thải chỉ là một vai phụ, là nền cho cháuđường thành công của nguyên nữ chính, nên tác giả không có thuật lại cuộc đời của cô, chỉ ngắn ngủi vài câu liền một nét bỏ qua, cuối cùng cô ấy không tránh khỏi bị tác giả cho rơi vào một kết cục thê thảm.
Người khác làm sao có thể hiểu được những chua xót khổ sở đó của cô ấy? Cố Vân Khê chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy không chịu nỗi.
"Thế còn bức thư?"
Trong mắt Chu Ngọc Thành tràn đầy tức giận: "Bị tôi xé nát ném đi.”
Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn ông ta, một chút cũng không tức giận.
"Trong nhà ông còn có một người mẹ già, cháutrai cháugái thì vẫn còn nhỏ, ông lại là gian thương. Lúc trước ông đã đem những người phụ nữ kia bán tới nơi nào, tôi cũng có thể cho người đem mẹ cùng hai đứa cháucủa ông bán tới nơi đó. Không thể không nói, đây cũng có thể coi như nhân quả báo ứng, ông nói có đúng không?"
Cô dùng lời bình thản nhất để nói ra chuyện tàn khốc nhất.
Chu Ngọc Thành nghe vậy thì ngay lập tức như quả bóng bị xì hơi, vôi la hét lên: "Đồng chí cảnh sát, các anh đều nghe thấy rồi chứ? Mau bắt cô ta lại.”