Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 331




Vốn Cố Vân Khê đứng ở một bên cười híp mắt nhìn bọn họ, nghe xong lời này, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Tề lão gia đột nhiên nhìn về phía cô, nói: "Đây là Tiểu Kê nhà tôi, Cố Vân Khê, đang học lớp thiếu niên, chuyên ngành vật lý, máy tính, điện tử."

Mọi người sửng sốt, lại là một học bá siêu cấp, cũng là con cháu bọn họ sao.

“Cô ấy họ Cố, sao lại người nhà của ông được chứ?”

Tề lão gia mặt mày hớn hở, dương dương tự đắc khoe khoang: "Cô ấy cùng Tề gia chúng tôi vô cùng thân thiết. Cũng đã sớm quen biết Tề Thiệu, hai người là bạn học của nhau ở lớp thiếu niên, nay lại cùng nhau xuất ngoại học ở MIT. À mà đúng rồi, hệ thống ‘tất thắng’ kia chính là do hai đứa nhỏ cùng nhau làm ra, cũng rất lợi hại.”

Được, mọi người hiểu ngay, ông đây chính là tuyên bố cô là con dâu tương lai, nữ chủ nhân tương lai của Tề gia, hơn nữa còn là người mà Tề lão gia rất hài lòng, cũng rất yêu thích.

Cho nên nói, tuổi tác tương đương, trí lực tương đương, học bá cùng học bá, bọn họ ở cùng với nhau, không phải là điều đương nhiên sao?

Tề lão gia vừa cười vừa nói: "Tiểu Khê, cháu cũng chào hỏi các chú bác đi.”

Cố Vân Khê rất 囧, cô thông minh hơn người, sao có thể nghe không hiểu ý của ông?

Cô còn chưa nghĩ tới chuyện đó đây, sao bọn họ lại suy nghĩ xe đến thế rồi?

Ai da, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể để Tề lão gia cùng Tề Thiệu mất mặt được.

Cô cười dịu dàng cùng mọi người chào hỏi, tiến lùi đúng mực, thông minh ưu nhã, giành được rất nhiều sự khen ngợi của mọi người, khiến cho không khí ở đây vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Cũng trong không khí vui vẻ kia, nhân viên cảnh sát che miệng Chu Ngọc Thành, kéo ông ta ra ngoài.

Một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa kia.

Tề Thiệu thu hồi tầm mắt, nháy mắt, một vệ sĩ lặng lẽ đi theo.

“A.” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt ngang chân trời.

Mọi người hoảng sợ, nhao nhao chạy ra ngoài, chỉ thấy Chu Ngọc Thành hai tay ôm bụng dưới lăn lộn nằm trên đất, dưới chân ông ta có chút mất tự nhiên, trên quần còn có vết máu.

“Cứu mạng a, cứu tôi, mau đưa tôi đi bệnh viện….” Bộ trưởng sợ ngây người, nói: "Đây là làm sao vậy?”

Nhân viên công tác cũng vẻ mặt khiếp sợ: "Chính là lúc xuống bậc thang ông ta cứ liều mạng giãy dụa, nên không cẩn thận ngã.”

Cũng không biết ông ta bị cái gì, ngã xong lại la hét thảm thiết như vậy.

Tựa như bị thương đến bộ phận khó nói ở chân, thật sự là...một lời khó nói hết.

Chu Ngọc Thành được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Cố Vân Khê nhìn chiếc xe đi xa hơi nhíu mày.

Phía sau một giọng nói trong trẻo vang lên: "Tiểu Khê, đi, chúng ta đi uống trà đi.”

Cha con Tề gia cũng ở khách sạn Bạch Ngọc Lan, bọn họ thuê hai phòng, có rất nhiều vệ sĩ đi theo.

Tề Thiệu ngồi trong phòng khách nhỏ, vui vẻ đưa toàn bộ điểm tâm cho Cố Vân Khê: "Những thứ này đều là món em thích ăn, buổi sáng mới làm, nên còn rất mới, em nếm thử đi.”

Cố Vân Khê chọn một miếng điểm tâm ăn, vừa ăn vừa nói: "Anh cũng quá không yêu quý bản thân.”

“Tiểu Khê, em yên tâm, bác sĩ nói tôi còn trẻ tuổi nên khôi phục rất nhanh, thân thể hiện tại cũng đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cái chân này còn phải điều dưỡng thật tốt.” Tề Thiệu cố ý đưa báo cáo chẩn đoán bệnh của bác sĩ cho cô xem, xem ra là đã chuẩn bị đầy đủ. “Tôi còn mang theo bác sĩ đến đây, em yên tâm, tôi thật sự rất yêu quý bản thân mình nha.”

Cố Vân Khê bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, không tốt sao?”

Tề Thiệu ôn nhu nhìn cô, nói: "Không tốt, tôi rất nhớ em, chỉ muốn gặp em, cho nên không kìm được đã đi đến đây.”

Từ khi biết Tề Tĩnh thường xuyên đến Cố gia ăn cơm, hắn liền ngồi không yên.

Cố Vân Khê nghe vậy có chút ngơ ngác, hai má nóng lên, hắn am hiểu nhất vẫn là trêu chọc cô. Đáng ghét!

“Ngày mai tôi sẽ trở lại trường học.”

Tề Thiệu cảm thấy dưỡng thương ở đâu cũng giống nhau, không bằng bồi dưỡng tình cảm bên cạnh Cố Vân Khê. “Vậy tôi cũng sẽ đến khách sạn bên cạnh trường để dưỡng thương, vừa lúc về trường cũ xem, thuận tiện viết mấy bài luận văn luôn.” . Được‎ copу‎ 𝘵ại‎ (‎ 𝘵𝗿𝘂𝑚𝘵‎ 𝗿𝘂уe𝗻.V𝗻‎ )

Cố Vân Khê cảm thấy hắn không phải người, cô viết một cái luận văn tốt nghiệp thôi đã rất là vất vả nha, từ khi bắt đầu đến nay chỉ mới viết được có một cái lý thuyết đại cương.

Bộ dáng trừng mắt của cô trong rất đáng yêu, Tề Thiệu nhịn không được nhéo khuôn mặt của cô: "Vậy, hay để tôi giúp em viết luận văn tốt nghiệp?”