Kỳ quái, Cố Vân Khê người này hắn ta không nghe được quá nhiều tin tức, chỉ biết là cô đang đi học, giống như có người cố ý che đậy tin tức của cô vậy. Nhưng hắn ta đã đi đến một bước này, cho dù có c.h.ế.t cũng không cam lòng!
“Cô ta từ nhỏ đã không có cha, nên thích người lớn tuổi.”
Cố Vân Khê lạnh lùng trào phúng: "Ông muốn cái gì đây? Muốn tôi sau này phải hầu hạ ông hay là sau này khi ông già rồi, tôi sẽ nuôi ông?”
Một đòn của cô đủ nặng nề, đánh cho Chu Ngọc Thành choáng váng, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, cô ta cũng thật độc miệng.
“Ha ha ha. " Mọi người xung quanh đều cười ầm ĩ, không ai tin lời Chu Ngọc Thành, ngược lại còn thầm phỉ nhổ hắn vô sỉ, đúng là không biết xấu hổ.
Cố Vân Khê lớn tiếng tuyên bố: "Cho nên, sự thật chính là, ông không biết từ đâu biết được tài hoa của tôi liền sinh lòng tham, cố gắng ngụy trang, giả mạo thương nhân đến từ HK chạy tới tính kế tôi. Nhưng, lưới trời tuy thưa mà khó thoát, không may ông ta còn chưa tính kế xong đã bại lộ rồi!”
Cố Vân Khê cũng không muốn phách lối tới bước này, nhưng ở đây có nhiều khách nước ngoài như vậy nhìn chằm chằm vào cô, nếu cô vẫn không đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì nước cô sẽ để lại ảnh hưởng xấu trong mắt bọn họ.
Cô thân là đương sự chỉ có thể đứng ra, dùng cái giá nhỏ nhất để giải quyết xong việc này.
Về phần thanh danh của cô có bị hư hại hay không, thì cũng không quan trọng, vinh nhục cá nhân so với quốc gia thì có đáng là cái gì?
Hơn nữa, chỉ khi cô đã đủ cường đại, thì cô mới có quyền lên tiếng, thế giới này mới có thể đối với cô vẻ mặt ôn hòa.
Tất nhiên, cô sẽ không bỏ qua đầu sỏ gây nên chuyện này.
Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Đúng rồi, Chu Ngọc Thành, một tuần trước ông ở đâu vậy? Không phải là ở HK chứ? Ông một là không có chứng minh thư HK, hai là không có ghi chép thông quan, không phải ông đây là nhập cư trái phép?" Chu Ngọc Thành hận cô muốn chết, nếu không phải tại cô, hắn cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường này. “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Nhân viên cục ngoại giao giơ tay lên nói: "Tôi biết, ở Quảng Thành, nhân viên của chúng tôi đã bay đến Quảng Thành để bàn bạc công việc cụ thể. Ông ta cũng là một trong số đó.”
Cố Vân Khê thản nhiên nói: "Như vậy a, xin mọi người nhất định phải làm chứng cho tôi.”
Cô lấy từ trong túi ra một túi tài liệu trong suốt, nói: "Toàn bộ đồ của tôi đều ở đây. Nào là túi xách, giày dép, trân châu trên đầu, đồng hồ đeo tay, một tuần trước đã mua ở quảng trường vàng HK, trên đó đều ghi rõ thời gian địa điểm."
Cô đưa từng tờ từng tờ cho mọi người xem, đều là viết bằng tiếng Anh hết, vừa đơn giản lại hữu hiệu: “Đây chính là chứng cứ, chứng minh Chu Ngọc Thành nói dối.”
Đồng chí Tưởng đứng dậy, nói: "Tôi ở Cục Ngoại vụ, có thể chứng minh Chu Ngọc Thành và cô Cố Vân Khê chỉ mới quen nhau chứ không phải là từ năm ngoái.”
Cô gái nhà người ta phách lối như vậy, mục đích cũng là vì phối hợp với bọn họ làm tốt phần công tác ngoại giao này. Phần thiện ý như vậy không nên bị cô phụ nha.
Một nhân viên khác cũng đứng lên: "Tôi cũng có thể chứng minh, lúc ấy chúng tôi dẫn đội đi tham quan nhà máy của Cố gia, lúc ấy hai người vốn không quen biết nhau.”
“Tôi đến từ HK, là một thành viên trong đoàn tham quan, tôi có thể chứng minh, Cố tiểu thư và tất cả chúng ta đều là lần đầu tiên gặp mặt nhau. Chỉ là có vài người, mang tâm tư xấu, muôn đến đây để tính toán gia sản của nhà người ta.”
Người lớn như vậy mà lại khi dễ một cô gái nhỏ, cũng thật là quá đáng, bọn họ nhìn không nổi nữa.
“Cô gái nhà người ta một thân tài giỏi như vậy, sao lại có thể xứng đôi với loại người này được chứ.”
Một nữ doanh nhân khác cũng đứng dậy: "Tôi cũng là một thành viên trong đoàn tham quan, tôi làm chứng cho cô Cố Vân Khê, cô ấy hoàn toàn trong sạch, sao con gái chỉ có thể dựa vào đàn ông để mua những thứ đắt tiền? Thế giới này rộng lớn như vậy, có rất nhiều cô gái vừa có bản lĩnh lại tài giỏi như cô ấy. Nếu các anh vẫn chưa từng gặp qua, chỉ có thể nói rõ là các anh chưa từng trải sự đời."