Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 325




Chu Ngọc Thành thẹn quá hóa giận, hắn ta cũng không tinn mình sẽ không giải quyết được nha đầu này: "Cô đây là không nhận sao? Quần áo túi xách trên người của cô đều là do tôi mua, nếu cô đã không muốn gả cho tôi, vì sao còn phải nhận đồ của tôi? Một thân này đáng giá hơn vạn chứ không phải nhỏ.”

Người bốn phía nghị luận sôi nổi: "Cái này đúng là không phúc hậu. Không muốn gả thì tại sao lại có thể nhận đồ của người ta chứ?"

“Đây không phải là lừa tiền sao? Con gái bây giờ sao lại ham hư vinh như vậy? Tất cả đều do cái tư tưởng xấu sau khi nước chúng ta bắt đầu mở cửa mang đến.”

"Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại không chuyên tâm làm người, đúng là làm mất mặt người Hải Thành chúng ta, người nhà cô không có giáo dục cô sao?"

Một lão phu nhân lớn tuổi nghiêm mặt mắng nhẹ: "Vị tiểu thư này, cô cũng không thể làm như vậy, làm người không thể quá không biết xấu hổ..."

Đối mặt với người khác chỉ trích, Cố Vân Khê không xấu hổ cũng không giận, bình tĩnh mà không có chút gợn sóng, loại trận chiến nhỏ này tính là cái gì chứ?

“Lão phu nhân, bà không biết tình huống thật sự ở đây thì đừng nói lung tung.

Chu Ngọc Thành, ông thử nói xem, một thân này là do ông mua? Vậy ông mua ở đâu? Tiền của ông ở đâu mà có?”

Phản ứng bình tĩnh của cô ngoài dự liệu của Chu Ngọc Thành, một cô gái trẻ tuổi chưa từng trải đời sao có thể trầm ổn như vậy? Bất quá, hắn ta tin tưởng bằng bản lĩnh của mình nhất định có thể bẻ được đóa kiều hoa này, nên lớn tiếng nói.

"Mua ở HK, ai không có việc gì lại đem một xấp tiền lớn để ở trên người mình. Cố Vân Thải, tôi đập vào người cô nhiều tiền như vậy, cô mà không lấy tôi, cô còn có thể gả cho ai?"

Cô gái trẻ không tiền lại mang thêm tiếng xấu thì còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho hắn ta thôi. Chờ đến khi cô rơi vào trong tay mình, cũng sẽ mặc cho mình dạy dỗ. Muốn cho cô khóc thì khóc, muốn cô hầu hạ thì phải hầu hạ…

Cố Vân Thải?! Ánh mắt Cố Vân Khê nguy hiểm nheo lại, chứng cứ tính kế chị hai vô cùng xác thực, ông ta c.h.ế.t chắc rồi!

“Cô...... "

Hắn ta định nói gì đó nhưng Cố Vân Khê đã giành nói trước. “Ông gọi tôi là gì? Cố Vân Thải? Chậc chậc, ngay cả tên vị hôn thê mình mà cũng gọi sai?” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Mánh khóe lừa gạt này của ông cũng không được rồi. Dù sao trước khi lừa đảo thì cũng phải hỏi thăm cho rõ ràng….”

Hiện trường xôn xao, không phải chứ? Người đàn ông này thế mà là kẻ lừa đảo? Nhìn không ra nha.

Sắc mặt Chu Ngọc Thành đại biến, cô ta không phải Cố Vân Thải? Sao có thể chứ? Nhưng hắn ta đã đ.â.m lao thì phải theo lao: “ Nói hươu nói vượn, tôi không phải kẻ lừa đảo, cô cho rằng nói như vậy là có thể thoát được sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám không lấy tôi, tôi sẽ tìm cấp trên phân xử giúp tôi chuyện này,” “Được.” Cố Vân Khê bình tĩnh, biểu tình trên mặt vô cùng lạnh nhạt.

Chu Ngọc Thành cắn răng, nói: "Đồng chí Tưởng, anh đi gọi lãnh đạo của các anh tới đây, ngay lập tức.”

Hắn ta cũng không tin không giải quyết được con nha đầu tóc vàng này.

Mike nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng có phiên dịch ở đó, anh ta vẫn hiểu: "Cô Cố, cô gặp phải kẻ lừa đảo sao? Ha ha ha, cô cũng có ngày hôm nay."

Anh ta nói rồi, nhân vật như Cố Vân Khê sao có thể để loại người bình thường như này thu phục được được? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================

Bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của anh ta khiến Cố Vân Khê liếc mắt nhìn một cái: "Anh hình như rất oán hận tôi. Mike, kỳ hạn ba năm cũng rất nhanh nha.”

Mike rất thức thời, lập tức cúi đầu, nói: "Tôi sai rồi, là tôi không đúng. Nhưng chuyện này thật sự rất buồn cười, cô không lừa gạt người khác đã là tốt rồi, làm gì có ai lại đi lừa cô, ha ha.”

Đây là khen người sao? Cố Vân Khê cười như không cười nói: "Không biết nói lời tốt thì câm miệng đi.”

Khung cảnh rơi vào trong mắt Chu Ngọc Thành chính là một đôi nam nữ đang vui đùa, mắt liếc đưa tình, khiến cho hắn ta tức giận không thôi.

Đồng chí Tưởng cúp điện thoại, nhẹ giọng nói:"Lãnh đạo nói, ngài ấy sẽ lập tức tới, mời mọi người đến phòng họp chờ.”

Chu Ngọc Thành giống như là đố phụ bắt gian tại giường, cả người vô cùng tức giận: "Đi phòng họp làm gì? Ở chỗ này phân xử, để cho tất cả mọi người đều nghe một chút.”

Người xem náo nhiệt nhao nhao hưởng ứng, nên như vậy, để cho bọn họ tiếp tục cùng ăn dưa nha.

Đồng chí Tưởng nghe vậy cũng rất là khó xử, hắn ta đây là muốn làm trò hài cho người ngoài xem, trước mặt nhiều khách nước ngoài như vậy, mặt mũi nước bọn họ còn để ở đâu chứ?

Cố Vân Khê ngược lại không sao cả, trong lòng cô từ trước đến giờ có loại tố chất là thích đương đầu với thử thách. Vì vậy, cô nhanh tìm một vị trí ngồi xuống, còn gọi bồi bàn tới phục vụ.

“Xin cho tôi một phần, hồng trà Assam, bánh xốp Đề Tử, bánh ngọt chocolate thái thanh…" Vừa rồi gọi rồi nhưng cũng không có lên.

Bồi bàn cố nén tò mò trong lòng, nói: "Được, xin chờ một chút.”