Khách sạn Bạch Ngọc Lan là khách sạn Hải Thành chuyên dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và đồng bào HK, DL, MC, nên chất lượng rất cao, thái độ phục vụ đặc biệt tốt. Nơi đây được trang hoàng tráng lệ, còn có nhà hàng Trung Tây và quán cà phê, trà chiều cũng rất tuyệt…Bởi vì quá được hoan nghênh nên người ta muốn có phòng còn phải hẹn trước.
Đoàn tham quan ở chỗ này, còn có chuyên gia làm bạn.
Vài nhân viên đã mặc âu phục đã sớm chờ ở cửa chính kiễng chân chờ, họ sốt ruột muốn chết, sao còn chưa tới nữa chứ?
Một nhân viên từ khách sạn vội vàng chạy ra, nói: "Anh Tưởng, vị Chu tiên sinh kia lại thúc giục, Chu tiểu thiếu gia đang nổi giận, sắp làm loạn nữa rồi.”
Anh Tưởng hơi nhíu mày, nói: "Chắc cũng sắp tới rồi, đừng nóng vội.”
“Ai, trong đoàn người này Chu gia khó hầu hạ nhất...” Có người nhịn không được thấp giọng nói thầm.
Anh Tưởng quay đầu làm động tác im lặng vói bọn họ, nói: "Không cần oán giận, tất cả nỗ lực của chúng ta là vì tương lai phát triển của Hải Thành, vì sự phát triển kinh tế của nước ta, chịu chút ủy khuất một chút thì có đáng là gì?"
Đạo lý này bọn họ đều hiểu, nhưng đều là người bình thường nên cũng có thất tình lục dục, khó tránh khỏi trong lòng có chút không thoải mái.
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe màu đen từ từ đi tới, sau đó ngừng lại.
Cửa xe mở ra, một cô gái có diện mạo bình thường dẫn trước xuống xe, sau đó xoay người, đỡ thiếu nữ rụt rè đi xuống.
Thiếu nữ đạp giày cao gót mười tấc chậm rãi đi đến, diện mạo làm lay động lòng người, khuôn mặt tuyệt mỹ cô gái dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ tựa như viên minh châu.
“Đồng chí Tưởng, tôi đến báo danh.”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, đồng chí Tưởng không dám tin, nói: "Cô... cô là Cố tiểu thư?”
Một bộ âu phục màu đen áo khoác váy liền áo, hai hàng cúc áo trân châu cùng với vòng đầu trân châu hòa lẫn vào nhau, một đôi chân dài mảnh khảnh, tay phải xách một cái túi xách màu trắng, tỏa ra hơi thở tôn quý của một vị thiên kim đại tiểu thư nhà giàu.
Cố Vân Khê mỉm cười, nói: "Sao? Mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, anh đã không nhận ra tôi sao?”
Đồng chí Tưởng nhìn chiếc túi màu trắng kia một cái, đây là kiểu kinh điển của thương hiệu ‘Hương’, vòng ngọc trai cũng là của thương hiệu này, thậm chí là giày cao gót trên chân cô gái là của nhà C, một thương hiệu nổi tiếng toàn thế giới với sự thoải mái, êm chân. Còn bộ âu phục này không biết là của nhà ai, nhưng nhìn vừa người như vậy, chất liệu lộng lẫy quý giá như vậy, đoán chừng cũng là kiểu dáng thiết kế riêng đi.
Bọn họ làm công tác đối ngoại, nên đối với những thứ này vẫn có hiểu biết.
“Cô....”. Một thân trang tham dự hoạt động cao cấp này nhìn thì cũng không tệ đi, chỉ là khí chất này vô cùng bất phàm, không phải là từ một tiểu môn hộ có thể hun đúc ra được.
Anh ta lúc này mới bắt đầu tin tưởng cô gái trước mắt không biết nấu cơm, khí chất như này thì làm sao xuống bếp đây.
Vậy câu hỏi đặt ra là, Chu gia rốt cuộc có ý gì? Nghe nói, là nghe ai nói? Sao lại giống như lấy một cái cớ kiếm chuyện vậy? Bọn họ luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng không thể nói ra được chỗ nào.
"Đồng chí Tưởng, người còn chưa tới sao? Rốt cuộc là tình huống gì? Các anh rốt cuộc có coi trọng chúng tôi hay không..." Chu Ngọc Thành nổi giận đùng đùng chạy tới, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Vân Khê, ánh mắt đều trợn tròn, hắn ta bị kinh diễm đến nói không nên lời.
Đẹp, quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách người ta.
Cố Vân Khê tao nhã gật đầu chào hỏi: “Chu Chí Thành tiên sinh, lại gặp mặt, nghe nói ông chỉ đích danh bảo tôi tới hầu hạ hai đứa con nhà ông, đúng như vậy sao?”
Người nghe liền hiểu được Chu gia đây là cô ý mạo phạm, sỉ nhục cô.
"Ách, cái này... tôi…tôi..." Chu Ngọc Thành lắp bắp, tim đập như sấm, cô gái này quá đẹp, hắn ta nhất định phải có được!
"Tôi chỉ là nghe nói tài nấu nướng của cô rất tốt, nên muốn nhờ cô giúp một chúng tôi một chút việc..."
“Ông nghe ai nói? Có phải là bị người ta đùa giỡn rồi không? Ông xem thử nhìn tôi giống người biết xuống bếp sao?” Cố Vân Khê vươn tay phải mảnh khảnh trắng nõn vẫy: “Tôi là đại tiểu thư mười ngón tay còn không dính nước.” Chu Ngọc Thành mơ mơ màng màng vội vàng xua tay: "Không không không, là hiểu lầm, làm sao có thể để cô xuống bếp được chứ?”
Cố Vân Khê rụt rè hỏi: "Có thể dẫn tôi đến chỗ các ông nói chuyện không?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Chu Ngọc Thành liều mạng gật đầu.
“Dẫn đường. "Cố Vân Khê bộ dáng vô cùng mạnh mẽ, đồng chí Tưởng ở một bên nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, khí thế này cũng không phải người bình thường sẽ có được nha.
Chu Ngọc Thành không tự chủ được đi ở phía trước dẫn đường, vừa đi còn vừa nhiệt tình hỏi han ân cần, đúng là bộ dáng lấy lòng.
Cố Vân Khê vô cùng lạnh lùng, cũng không để ý tới hắn.
Chu Ngọc Thành lại là thân sĩ kéo ghế dựa, còn bưng trà đưa nước cho cô, muốn có bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu.
“Cô Cố, cô muốn ăn gì? Cứ gọi đi, tôi mời.”
Cố Vân Khê cũng không nhận thực đơn, thuận miệng gọi vài thứ: "Assam hồng trà, bánh xốp Đề Tử, cá hồi hun khói, Chocolate Mousse, cupcake, Mango Tart, những thứ này đi."