Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 307




Tề Thiệu cười mà không nói gì.

Trình Nhất Tề giấu đi vẻ mặt phức tạp của mình, hạ giọng nói: “Cậu…có thể giúp cha cháu được không? Nếu trên người ông ấy có vết nhơ nào, anh em chúng cháu sẽ không thể ngẩng mặt lên nhìn người nữa.”

Dưới anh ta còn có một em trai và một em gái. Em trai so với anh ta thì may mắn hơn nhiều, dù sao thằng bé cũng là con út, lại không cần phải lo chuyện kế thừa gia nghiệp, cho nên rất được cha mẹ yêu thương.

Tề Thiệu trầm mặc hồi lâu, nói: "Tôi được lợi gì?”

Trình Nhất Tề cười khổ hai tiếng, Tề Thiệu thật sự rất khó chơi, đánh bài tình cảm là vô dụng với hắn, giữa bọn họ cũng chỉ có thể giao dịch.

“Cháu sẽ chủ động rời khỏi Tề thị.”

Chủ động rời đi, còn có thể lưu lại vài phần thể diện, thậm chí hình tượng của cả nhà bọn họ trong mắt Tề lão gia cũng sẽ tốt hơn.

Tề Thiệu hất cằm, nhìn anh ta nói: "Cháu cũng phải mang tất cả bọn họ đi.”

Không tốn một con cờ mà vẫn có thể khống chế được toàn cục diện, đó mới là thủ đoạn cao minh nhất của Tề Thiệu.

“Được." Trong lòng Trình Nhất Tề vô cùng ảm đạm. Cha con bọn họ vất vả nhiều năm mới có thể kiếm được một chỗ đứng ở Tề thị, bây giờ lại...một khi đã sụp đổ thì không gì có thể vãn hồi.

“Cậu rõ ràng cũng không để ý gì đến Tề thị, tại sao còn muốn tranh giành nó làm gì?”

Tề Thiệu đối với việc kinh doanh công ty không có hứng thú, nhưng từ nhỏ hắn đã biết, Tề thị là trách nhiệm của mình, là tâm huyết cả đời của cha, hắn không thể bỏ xuống được.

“Tôi có muốn hay không là một chuyện, nhưng việc cho các người cướp nó hay không lại là một chuyện khác.”

Bá đạo như vậy, tôi cho, các người mới có thể lấy. Tôi không cho, một phần các người cũng không thể cướp được.

Trình Nhất Tề tức đến không kìm nổi bật cười: “Tôi cũng là huyết mạch của Tề gia, cũng có quyền thừa kế này. Ngoại trừ cậu, còn có ai có thể danh chính ngôn thuận hơn tôi chứ?"

Tề Thiệu nhìn anh ta tựa như nhìn kẻ ngốc: “Tề Tĩnh.”

“Hắn chỉ là con riêng.” Trình Nhất Tề căn bản không để Tề Tĩnh vào mắt, cảm giác tồn tại của Tề Tĩnh ở Tề gia là cực thấp, thậm chí ngay cả lễ mừng năm mới y cũng không về nhà. Lại nói y cũng rất ít khi xuất hiện trong các buổi tụ họp gia đình.

Nhưng, điều này không có nghĩa là Tề lão gia không coi trọng đứa cháu này.

Ông cho Tề Tĩnh học ở trường đại học danh tiếng, lo hết tất cả chi phí cho y.

Tề Thiệu là người ngoài cuộc nên vô cùng tỉnh táo: "Ở trong mắt của cha, cho dù là con riêng thì cũng là cháu ruột của ông, là cháu nội đích tôn của Tề gia. Nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa cậu và hắn, lấy tính tình cùng tác phong làm việc của cha, nhất định sẽ chọn hắn.” Trình Nhất Tề càng nghĩ càng giận, lớn tiếng nói: “Đều là con cháu với nhau, cần gì phải quan tâm đến khác họ hay không.”

Tề Thiệu hờ hững hỏi ngược lại anh ta: “Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ đem gia nghiệp cả đời của mình cho cháu ngoại? Mà đứa cháu ngoại này còn là một người vô cùng có dã tâm, không thua gì cha nó, cậu sẽ cho sao?”

Trình Nhất Tề trầm mặc, điều này còn cần phải hỏi? Nhất định là anh ta sẽ giao cho đứa cháu ruột.

‘Tên họ’ thật sự không quan trọng? Nếu là anh ta, câu hỏi này cũng rất khó để trả lời.

Tề Thiệu thưởng thức chén trà, giờ khắc này hắn vô cùng nhớ Cố Vân Khê, phải nói là rất nhớ.

Cô mới là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất. Cái gì tình thân, cái gì dòng họ, cô đều không thèm để ý đến. Cô chỉ quan tâm ai đối tốt với mình, thì cô liền đối tốt với người đó, chỉ đơn giản như vậy.

Mà lúc này, Cố Vân Khê vẫn còn đang ngồi trên xe đi vào trong ngõ nhỏ, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của hàng xóm xung quanh.

Xe dừng lại trước cửa nhà, Cố Vân Khê vội vã đẩy cửa xe đi xuống, đứng ở cửa kêu to. “Anh cả, chị hai, anh nhỏ.”

Người đầu tiên chạy ra là Cố Hải Ba, đến khi cậu nhìn thấy Cố Vân Khê thì nhất thời ngây ngẩn cả người: "Em gái, sao em lại gầy như vậy? Bọn họ không cho em ăn cơm sao? Mau vào đi, anh lấy đồ ăn cho em.”

Cậu đau lòng muốn chết, lần trước khi em gái mình mới rời nhà, trên mặt còn được chút thịt. Hiện tại nhìn xem, ngay cả thịt cũng không có, cằm nhọn luôn rồi.

Cậu chạy đến gần Cố Hải Triều, ồn ào nói: “Anh, không phải anh nói em ấy sống rất tốt sao? Sao lại thành ra như vậy?”

Cố Hải Triều cũng mới từ Thâm Thành bay trở về để đoàn tụ với em trai em gái, có chút bất đắc dĩ nói: "Lần trước thấy em ấy cũng chưa gầy đến như vậy. Tiểu Khê, em không ăn cơm đàng hoàng sao?"

“Hỏi cái này làm gì chứ?” Cố Vân Thải nắm tay em gái: "Tiểu Khê, chị có làm cho em cá quế sóc, sườn chua ngọt, cá dưa chua, đều là món em thích ăn nhất nha. Mau vào trong ăn đi.”

“Thật tốt quá.” Cố Vân Khê nhìn về phía những người khác trong sân, đó là Khương Nghị và Tề Tĩnh, khóe miệng không khỏi co rút một trận.

Hai người này tính trở thành người nhà của cô luôn hay sao? Sao cũng có mặt ở đây vậy?

Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vội quay lại xe: "Chờ một chút.”

“Tiểu Duyệt, cô xuống đi.” Thiếu chút nữa cô đã quên mất Hoắc Minh Duyệt.

Cô từ trong xe lôi ra một cô gái nhỏ gầy, vẻ mặt tươi cười giới thiệu.

“Đây là khách em mời đến đây. Cô ấy là bạn em, Hoắc Minh Duyệt, ông nội cô ấy đã giúp em rất nhiều.”

Trước khi trở về cô đã gọi điện thoại cho bọn họ, nói sơ lược tình huống một chút. Cho nên, anh em Cố gia đều biết chuyện này.