Cô bĩu môi, ra vẻ đáng thương lại ủy khuất, "Cho nên, em không dám thi đạt điểm tối đa nữa, cũng không dám thi đậu.”
Tin tưởng, lời này rất nhanh sẽ được truyền ra ngoài.
Bà Diệp khiếp sợ đến nói không ra lời, như vậy Cố lão thái đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng?
Cố Vân Thải đau lòng muốn chết, "Tiểu Khê, những thứ này sao em không nói cho chúng ta biết?”
Cố Vân Khê tựa đầu vào người chị, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, "Hai người đã đủ vất vả rồi, em cũng không muốn hai người khổ sở.”
Cố Hải Triều tự trách không thôi, anh cũng không chú ý tới những thứ này: “Nha đầu ngốc, có chuyện gì cũng phải nói cho anh chị biết, chúng ta cho dù không giúp được gì, nhưng cũng có thể chia sẻ với em.”
Cố Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, vậy em sẽ nói cho hai người một bí mật.”
“Nói nhanh.” Sắc mặt Cố Hải Triều đã thay đổi, em gái còn chịu ủy khuất gì nữa sao?
Đôi mắt đen nhánh của Cố Vân Khê sáng ngời, mang theo chút đắc ý.
“Kỳ thật, hiện tại nội dung học quá đơn giản, am nhắm mắt lại cũng có thể thi đạt điểm tối đa, ừm, em đặc biệt am hiểu học tập, học cái gì cũng nhanh.”
Toàn trường lập tức sợ ngây người, Cố Hải Ba trợn mắt há hốc mồm, "Thật hay giả? chúng ta là thai long phượng, nhưng sao anh lại không biết?”
Hai anh em là bạn cùng lớp, ngồi cùng bàn, gần như như hình với bóng. Cố Vân Khê chớp chớp mắt, cười híp mắt nói, "Mọi người có thể ra đề thi để em giải.”
Cố Hải Triều hứng thú, tùy ý chọn mấy đề, mỗi một câu, Cố Vân Khê đều ứng đối trôi chảy, vừa nhanh vừa chính xác.
Cố Vân Thải và Lữ Tinh lấy sách lớp 9, ra một đề ứng dụng, cô vừa nói xong, Cố Vân Khê liền không cần nghĩ ngợi mà báo ra đáp án.
Mọi người kinh ngạc nhìn cô bé, thật thần kỳ, hóa ra cô lại là một tiểu thiên tài thâm tàng bất lộ.
Cố Hải Triều sờ sờ trán mình, không phát sốt, nhưng tại sao lại bắt đầu choáng váng? “Tiểu Khê, đây là kiến thức cấp ba.”
“Em đã xem sách giáo khoa của anh rồi.” Cố Vân Khê nói đúng lý hợp tình," Đọc một lần là biết, cũng không khó.”
Cô dường như hoàn toàn không biết những lời này đã mang đến bao nhiêu chấn động cho người ở đây.
Cố Vân Thải hoan hô một tiếng, ôm lấy em gái, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, hưng phấn đến không thể kiềm chế, "Không nghĩ tới em gái tôi thật sự là một thiên tài, ba nói quá đúng.”
Nhà họ có hy vọng rồi!
Chỉ cần bốn anh em có một người có tiền đồ, vậy cả nhà đều có thể bay theo a, ha ha ha.
Những người khác đều cao hứng không thôi, bà Diệp lộ vẻ thương tiếc, "Nghiệp chướng a, một tiểu thiên tài thiếu chút nữa đã bị mai một.”
“Hải Triều, cháu nhất định phải bồi dưỡng Tiểu Khê thật tốt, nó thông minh như vậy nhất định có thể thi đậu đại học.”
Trong tiếng vui mừng, Lữ Tinh bỗng nhiên nói, "Cháu cảm thấy Tiểu Khê thông minh như vậy thì có thể ghi danh vào lớp thiếu niên thiên tài thi đại học.”