Sếp Hứa trong nháy mắt hiểu được, có một số việc đối phương cũng không làm chủ được.
Hắn lập tức thay đổi đề tài, "Không tốt, chúng ta thấy được toàn bộ quá trình của anh em Mạc gia, nhưng miệng nói không phải bằng chứng, mà thân phận của chúng ta cũng không tiện làm nhân chứng.”
“Có ghi hình, có thể xem lại.” Cố Vân Khê lập tức nghịch ngợm, quả nhiên đã lưu lại.
Sếp Hứa nhịn không được muốn khen thưởng cô, có kỹ thuật này đi đến đâu cũng có thể nở mày nở mặt.
Hắn còn muốn mời chào cô vào giới cảnh sát, đáng tiếc, không thực tế lắm.
Cô gái này rõ ràng là nhân tài được trọng điểm bồi dưỡng, nói không chừng là trọng khí của quốc gia trong tương lai.
“Loại này xem như thu hoạch phi pháp, có thể làm chứng cớ sao?”
“Thu hoạch phi pháp? Không phải.” Cố Vân Khê cười ngây thơ, "Trước đó tôi đã được Mạc lão gia đồng ý, cũng ghi âm lại.”
Mọi người:...
Làm việc thận trọng, tâm tư kín đáo, giọt nước không lọt.
Sếp Hứa bỗng nhiên có chút hiểu anh em Mạc gia, kẻ địch mạnh vậy, ngay cả ngủ cũng không an tâm.
“Cô đã sớm dự đoán được phản ứng của anh em Mạc gia?”
Kiêu ngạo ương ngạnh là cố ý, miệng phun cuồng ngôn cũng là cố ý, chỉ vì dẫn quân vào tròng.
Ngay từ đầu đã rải xuống Thiên Võng Địa La, từng bước từng bước, bức anh em Mạc gia đến tuyệt lộ......
Không phải anh em Mạc gia quá ngu xuẩn, mà là đối thủ...... quá mức yêu nghiệt.
Bởi vì tuổi tác cùng tướng mạo của cô, mọi người theo bản năng xem cô là trẻ con, mà bỏ qua thực lực chân chính của cô.
Anh em Mạc gia quá khinh địch.
Cố Vân Khê nghiêm túc nói, "Là đánh bậy đánh bạ, tôi muốn biết đối sách kế tiếp của họ, nhưng không ngờ họ mất đi nhân tính như vậy.”
“Ai biết bọn họ nóng nảy, chó cùng rứt giậu.”
Nhìn xem, biểu tình vô tội của cô, nghe ra cô gạt sạch sẽ mọi chuyện, không để lại một chút nhược điểm.
Anh em Mạc gia bại bởi cô cũng không oan.
Hoắc lão nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở, "Mọi việc đều phải cẩn thận, phải khiêm tốn.”
Ông chỉ sợ Cố Vân Khê quá mức phách lối, bị phần tử phạm pháp theo dõi.
“Đã biết.” Cố Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu, "Ai, cháu cho rằng bọn họ nhiều lắm là mua chuộc nhân chứng đổi lời khai.” “Bọn họ đều có con đường cố định, cháu hoài nghi thói quen thành tự nhiên rồi.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chi tiết làm cho người ta không rét mà run.
Sếp Hứa coi như biết là Cố Vân Khê khiêu khích, nhưng nghĩ kỹ lại anh em Mạc gia có vẻ làm quan tay, rốt cuộc từ đó đến giờ bọn họ đã hại bao nhiêu mạng người?
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Sếp Hứa nhận điện thoại lập tức cung kính đáp lời.
“Là tôi, trưởng quan.”
“Tôi ở ngay trước cửa Mạc gia, không phải hiểu lầm, trong tay tôi có chứng cứ xác thực, đúng, không thành vấn đề.”
“Được, hiểu rồi.”
Đổng tiên sinh cười hỏi, "Bị khiếu nại sao?”
Sếp Hứa mỉm cười, "Tôi quen rồi, mau nhìn, anh em Mạc gia ra rồi.”
Cố Vân Khê ngồi trong xe an tĩnh nhìn anh em Mạc gia bị áp giải ra, hai người từ trước đến nay kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng lúc này mặt xám mày tro, rốt cuộc kiêu ngạo không nổi nữa.
Mà, Mạc phu nhân khập khiễng đi theo ở phía sau muốn ngăn cản, vừa khóc mắng vừa cầu tình, đã không có bộ dáng phu nhân ung dung quý phái, chật vật không chịu nổi.
Cố Vân Khê nhìn thấy, khóe miệng hơi nhếch lên, đây chính là báo ứng.
Hoắc Vân Sơn nhẹ giọng hỏi, "Muốn đi xuống không?”
“Không được.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó...ha ha.”
Chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, mọi người không hẹn mà cùng kiểm tra điện thoại của mình.
Nhưng, đều không có phát hiện.
“Điện thoại của ai?”
“Của tôi.” Hoắc lão lúc này mới nhớ tới điện thoại mình để trong túi, chủ yếu là dùng để khẩn cấp, bình thường không cần.
“Cái gì? Thân thể không thoải mái? Ta lập tức trở về.” Hoắc lão lòng nóng như lửa đốt, suốt đêm phải về Thâm Thành.
“Tiểu Khê, cháu cũng về Thâm Thành đi, cháu ở lại đây, tồi cũng không yên tâm.”
Cũng không biết Mạc nhị tìm tên sát thủ kia là tình huống gì, có bắt được hay không.
Một ngày không bắt được, sự an toàn của Cố Vân Khê sẽ không được đảm bảo.
Cố Vân Khê không phải là người khoe khoang, yêu quý bản thân hơn bất cứ ai.”Được, nghe lời ông.”
Hai người nhìn Hoắc Vân Sơn, Hoắc Vân Sơn khẽ lắc đầu, "Nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn thành, còn phải đợi vài ngày.”
Nhiệm vụ bí mật gì? Cố Vân Khê không hỏi nhiều, mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm của mình, "Vậy anh cẩn thận.”