Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 276




Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn cô.
Không phải chứ? Nhìn cách ăn nói, tác phong của Cố Vân Khê, không giống như một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó nha.
Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, đối với chuyện của Cố Vân Khê vô cùng tò mò: "Anh ấy một mình nuôi ba người các chị luôn sao?”
“Khi đó tôi chỉ ba tuổi.” Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi: "Huynh trưởng như cha, anh ấy thật sự không dễ dàng.”
Cô không nói gì thêm, nhưng bọn họ ai mà không biết, con cái không có cha mẹ thì có thể tốt đến đâu? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có chút không chịu đựng được.
Mạc lão gia nhíu mày, tâm tình phức tạp đến nói không nên lời. Đây là nguyên nhân mà cho dù đến c.h.ế.t cô cũng không chịu bỏ qua hay sao?
"Vậy cũng rất nhỏ a, làm sao lại..." Tiểu Bát chưa từng chịu khổ, nên có chút không chịu: “Chị không phải còn có ông ngoại sao?”
Cố Vân Khê nhìn thoáng qua Hoắc lão gia, khẽ cười nói, "Chỉ mới nhận ông thôi.”
“Đến ông ngoại cũng thất lạc sao? Hai người thật thảm nha.” Tiểu Bát rất đồng tình với cô, đồng thời cảm thấy cô như vậy cũng quá đáng thương.
Xuất thân từ nghèo khó, nhưng lại có thể trở nên tài giỏi đến như thế, lại tỏa sáng đến như thế. Đây mới là tấm gương cho người khác noi theo.
“Không sao, tôi sống rất tốt." Cố Vân Khê cũng không kiêng dè quá khứ, người thành công sao có thể để ý những thứ này? Cực khổ cũng là một loại tài phú, nó không chỉ giúp chúng ta rèn luyện tâm trí, còn có thể làm cho chúng ta càng thêm cường đại. Hiện giờ anh em bọn họ đều trở nên rất ưu tú, không phải sao?
Cho dù trải qua cực khổ, nhưng cô vẫn vô cùng lạc quan, điều này làm cho trái tim Hoắc lão gia như nhũn ra, nhịn không được sờ sờ đầu của cô, nói: "Tiểu Khê, may mắn cháu vẫn còn sống. Cực khổ nửa đời trước đều đã qua, sau này mỗi một ngày đều sẽ thêm một ngày vui vẻ.”
Đôi khi, cũng không thể đổ lỗi cho tính cách cứng rắn, mạnh mẽ này của con bé. Nếu cô không cường thế như thế, thì làm sao có thể sống sót?
Cố Vân Khê cười ngọt ngào với ông: "Vâng, sau này cháu muốn sống thật vui vẻ.”
"Bất cứ ai làm cho cháu không vui, cháu sẽ làm cho người đó khóc đến mệt thì thôi."
Cô vừa cười vừa nói. Người khác chỉ cho là cô nói đùa, nhưng chỉ có Hoắc lão biết, cô đây là nghiêm túc. Đổng tiên sinh nhìn một màn như vậy, trong lòng cũng có chút cảm khái. Vận mệnh đúng là không thể trều đùa, cô rõ ràng là thiên kim lá ngọc cành vàng, thế nhưng lại bị lưu lạc ở bên ngoài, phải sống cuộc sống vô cùng khổ cực.
Nếu đã như vậy, thì việc cô cố ý gây khó dễ cho người Mạc gia, bọn họ cũng có thể hiểu được.
Không riêng gì ông, những người khác ở đây cũng nghĩ như vậy, thậm chí họ đối với Cố Vân Khê còn có thêm một tia thấu hiểu, theo đó còn một chút thương hại.
Đây chính là kết quả mà Cố Vân Khê muốn.
“Tiểu Khê, chị giỏi máy tính như vậy, chị học ở đâu đấy?”
Cố Vân Khê cười tủm tỉm trả lời: "Ở trong trường, chúng tôi có thể tự do chọn lớp, chọn chuyên ngành, chọn thầy hướng dẫn. Nếu có đủ sức khỏe để học, còn có thể chọn rất nhiều khóa học phụ thêm nếu cảm thấy hứng thú.”
Đổng tiên sinh rất là ngạc nhiên: "Đại lục còn có trường học như vậy sao?” Tự do lựa chọn tất cả như vậy?
Hoắc lão gia vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Con bé là sinh viên ở lớp thiếu niên, cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Nếu con bé chuyên tâm học tập, rất nhanh có thể lấy được học vị tiến sĩ.”
Đổng tiên sinh rất quan tâm đến đại lục, vừa nghe như vậy ông liền hiểu: "Đây là trường do người đoạt giải Nobel Vật lý - giáo sư Lý Chính Đạo khởi xướng?"
"Đúng vậy. Chuyên ngành chính của cháu là vật lý, máy tính chỉ là chuyên ngành thứ hai mà thôi." Cố Vân Khê bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, oa, cô sắp có bằng tốt nghiệp chuyên ngành điện tử, cái này... quả thật có chút khoa trương.
Chuyên ngành thứ hai mà đã có thể giỏi như vậy? Đổng tiên sinh cùng sếp Hứa hai mặt nhìn nhau: "Bạn học của cháu đều lợi hại như vậy sao?”
Cố Vân Khê gật đầu: “Bọn cháu đều là trong hàng vạn người mới tuyển được một người, có thể nói là như nhau.”
Mọi người nhất thời im lặng. Ngàn vạn chọn một, ừm, HK có tới ngàn vạn dân không? Tất nhiên là không!
Hoắc Vân Sơn vội vàng chạy tới: "Ông ngoại, Tiểu Khê.... làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Cố Vân Khê nhanh nhẹn lấy máy tính ra,"Anh họ, anh tới rồi, em cho anh xem một chút.”
Cô đơn giản cho hắn nhìn xem một chút, nhưng Hoắc Vân Sơn vẫn bị chấn động, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được giá trị vô cùng to lớn của bộ phần mềm này.
Nó rất thích hợp để truy bắt phạm nhân, có thể phổ biến rộng rãi. Cho dù là phạm nhân không có dữ liệu hình ảnh, cũng có thể phác họa ra được.