Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 269




Lời nói này như một đạo kinh lôi nện xuống đầu của tất cả mọi người ở đây. Bọn họ hết nhìn cô, sau lại quay sang nhìn Mạc lão phu nhân, có chút không dám tin.

Mạc lão phu nhân vừa tức vừa vội quát lớn: "Cố Vân Khê, mày nói bậy, mày......”

Không đợi bà ta nói xong, Cố Vân Khê đã thản nhiên nói: "Đều nói, cưới một người vợ tốt giàu ba đời, nhưng chẳng may cưới vợ xấu lại hại ba đời. Câu này quả nhiên không sai. Mạc gia có người phụ nữ như bà làm chủ nên hiện tại mới loạn tới như vậy.”

“Tôi hiện tại cũng biết được, vì sao người Mạc gia luôn thích đấu đá với nhau, anh em tương tàn. Đây thì ra là học theo người mẹ này của bọn họ nha.”

Từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng vào người Mạc gia, đem mặt mũi của Mạc lão phu nhân hung hăng giẫm xuống đất.

“Tôi nghĩ, báo ứng của các người cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Lại nói, đây cũng là do Mạc lão phu nhân một tay tạo thành, vì một người đàn ông mà có thể làm hết chuyện thương thiên hại lý, từ đó mới gieo xuống cái nghiệp quả này….”

Lúc này khiến sắc mặt người Mạc gia vô cùng khó coi, lại rất mất mặt.

Mạc lão phu nhân càng nổi giận: "Cố Vân Khê, mày câm miệng…”

Trước nay bà ta luôn giữ hình tượng tốt nhất, là vị trưởng bối từ ái nhất trong lòng của đám con cháu. Nhưng hiện tại, trước mặt mọi người lại bị khui ra bộ mặt thật ghê tởm kia, sau này trong đám con cháu, bọn họ còn có mấy phần tôn trọng bà ta đây?

Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà là muốn đi tự thú? Hay là để tôi báo cảnh sát?”

“Mày nói cái gì? Đầu óc mày có bệnh sao, tất cả đều là mày nói bừa, tao cái gì cũng không làm.” Mạc lão phu nhân liên tục phủ nhận: "Nếu mày làm bậy, tao sẽ kiện mày tội phỉ báng, cả đời này của mày chỉ có thể sống trong tù.”

Mạc Đại đứng dậy: "Cố Vân Khê, cô đừng khinh người quá đáng. Mạc gia chúng ta không phải là người dễ chọc đâu.”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn kiện cô.” Lợi ích của Mạc Nhị luôn gắn liền với Mạc lão phu nhân, nên hắn không thể ngồi yên được.

Cố Vân Khê cũng không phải chỉ nói chơi, hiện tại cô vô cùng tức giận, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lẽo: “Tôi trước đây luôn sống theo nguyên tắc “oan có đầu nợ có chủ”, người nào làm thì người đó chịu, ân oán đời trước không nên làm liên lụy đến đời sau. Nhưng nếu không may đã bị liên lụy, thì các người cũng đừng trách tôi, mà nếu trách thì hãy trách bà ta. Ai bảo, bà ta không biết cách làm người.” Cô nói chuyện vô cùng hiên ngang, mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác như đây mới là nhà của cô, khí thế lạnh lẽo lại bức người.

“Mạc lão phu nhân, nếu hôm nay bà tự thú gánh vác hết tất cả tội lỗi, tôi sẽ không đụng đến Mạc gia. Nhưng nếu bà vẫn không muốn như vậy, thì từ nay về sau, Mạc gia các người chính là kẻ thù không đội trời chung với Cố Vân Khê. Tôi với các người sẽ đấu cho đến chết.”

Cô đã cho Mạc lão phu nhân một cơ hội lựa chọn, là bà ta một mình gánh vác, hay là cả Mạc gia cùng nhau gánh vác, đều do bà ta quyết định.

Tim Mạc lão gia lúc này bỗng nhiên đau nhói, đau đến mức trước mắt ông biến thành toàn màu đen, ngay cả nói cũng không nói nên lời. Cố Vân Khê đây là muốn......

Mạc lão phu nhân sống an nhàn sung sướng cả đời, đã quen ra lệnh sai khiến người khác, nào có chịu nỗi nhục như vậy: “Cô cho rằng cô là ai? Cũng không tự soi gương nhìn lại mình, chỉ bằng một mình cô mà cũng muốn làm đối thủ của Mạc gia chúng tôi sao?”

Không đợi bà ta nói xong, Cố Vân Khê đã xoay người đi ra ngoài: "Ông ngoại, chúng ta đi thôi.”

Hoắc lão gia không chút do dự cùng cô đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của Cố Vân Khê, Mạc lão phu nhân tim không ngừng đập nhanh. Nói về tâm cơ và thủ đoạn của Cố Vân Khê, người Mạc gia đều đã được chứng kiến. Bà ta vô cùng lo sợ: “Hoắc lão gia, ngài khuyên cô ta đi. Cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết hồ nháo, nếu muốn có tiền cũng không cần phải làm tới bước này….”

Hoắc lão gia ngay cả nhìn cũng lười nhìn đến bà ta. Nữ nhân ác độc này đến bây giờ còn muốn đổ lỗi cho người khác, đúng là không biết hối cải.

“Tiểu Khê à, ông đưa cháu đến cục cảnh sát.”

Mạc lão phu nhân nghẹn ngào, âm thầm cắn răng.

Mạc lão gia thật vất vả mới tỉnh lại được, vội gọi cô lại: "Chờ một chút, Tiểu Khê. Ông sẽ đem một phần tư sản nghiệp trên danh nghĩa của mình chuyển cho cháu, chỉ mong việc này dừng ở đây thôi, cháu đừng truy cứu nữa.”

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Không được.” Mạc lão phu nhân tức giận, tất cả tài sản kia đều phải là của con cháu bà ta.

“Không thể." Ba anh em Mạc gia cũng cố nén giận nói.