"Ông ấy vốn là một người thầy thuốc, không thể chịu được cảnh sinh linh đồ thán, càng không thể chịu được cái cuộc thảm sát vô nhân đạo này. Ở trong mắt ông, mỗi một sinh mệnh đều vô cùng quý giá. Các học sinh khoa y hôm nay, đều là ngàn chọn trăm tuyển mới có được những người ưu tú như vậy. Bọn họ đều có cha mẹ, có người nhà, có tiền đồ tốt đang chờ họ. Trong tương lai, họ chính là ánh sáng của ngành y chúng ta, thế mà, sáng nay thiếu chút nữa tất cả bọn họ đều có thể c.h.ế.t trong một cuộc tàn sát vô nhân đạo ở hội trường kia..."
Lời này rất nhanh đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm, nhất là những bậc cha mẹ của các sinh viên y kia, hốc mắt họ ưng rưng, nghĩ lại cảnh như thế thôi cũng khiến cho bọn họ sợ hãi.
"Để đáp lại điều này, tôi đã viết một lá thư kháng nghị và cũng nhờ bác Triệu chuyển nó đến thống đốc của cảng, yêu cầu phái đoàn cho tôi và cũng như cho toàn bộ người dân HK một câu trả lời thỏa đáng.”
Sự việc xảy ra ở HK, là nhân vật thực quyền cao nhất của HK, thống đốc tất nhiên phải là người đứng ra phụ trách điều tra việc này.
Cho dù vị Thống đốc kia chỉ coi người HK là công dân hạng hai, có thể hoàn toàn không thèm để ý. Nhưng, chuyện lần này thì khác, náo loạn quá lớn, quần chúng kích động, nếu ông ta vẫn không cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng thì làm sao bình ổn được phẫn nộ của dân chúng đây?
Sự việc đã nháo đến như vậy, nhưng vị Thống đốc này vẫn còn giả điếc giả câm, điều này không thể không làm cho Cố Vân Khê hoài nghi, liệu ông ta đã sớm biết chuyện này? Hay là ông ta cũng là một trong những người tham gia vào sự việc?
Ở nơi ông ta quản lý, mà lại có nhiều gián điệp hoành hành như vậy, ông ta thật sự không biết gì sao? Không, nhất định là ông ta đã ngầm đồng ý cho phép.
Tất cả các quốc gia trên thế giới đều ghét gián điệp, thậm chí còn có những quốc gia còn quy định các tội danh đặc biệt chỉ dành cho gián điệp. Một khi gián điệp bị bắt sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng, mọi người có tin không? HK thế mà lại không có quy định nào về vấn đề này. Gián điệp khi bị bắt được thì cũng chỉ là trục xuất về nước, đến khi về nước còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng và huân chương khen thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Bí mật đằng sau chuyện này như thế nào, người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Vẻ mặt của Triệu Tước Sĩ có chút khó coi. Mặc dù cái danh ngạch này ông rất muốn có được, cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt để kết giao với Hoắc gia, nhưng ông là không nghĩ tới mình sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cố Vân Khê nhìn thấu tâm tư của ông, nói: "Ngài yên tâm, hôm nay các tờ báo lớn đều sẽ đăng phong thư tố giác này, không riêng gì HK, còn có MC, báo chí nước A, cùng với các quốc gia khác….” Ừm, vẫn là phương án tự mình cầm dao, tự mình điều khiển, trước đây cô đã quá quen với thủ pháp thao túng dư luận phía sau như thế nào, thậm chí cô còn có thể làm nó vô cùng tốt nữa.
Sức ảnh hưởng của Hoắc lão gia trong giới người Hoa là rất lớn, chỉ cần có người Hoa, thì cần có Trung y, như vậy cũng đồng nghĩa là không thể rời khỏi tên Hoắc lão gia được.
Ông ấy đã từng cứu chữa qua rất nhiều bệnh nhân, cũng rất nhiều người đều là quyền cao chức trọng, vì thế, nếu không nói quá, cho dù là toàn thế giới thì tầm ảnh hưởng của ông cũng vô cùng lớn.
Ông vừa ra tay, tất nhiên là có người sẵn sàng hỗ trợ. Cô tin rằng, nếu thấy được chuyện lần này có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, ông ta cũng không dám tùy ý làm qua loa.
Triệu Tước Sĩ có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười. Hoắc gia đây là muốn náo loạn toàn thế giới đều biết sao.
Rất tốt, vẫn nên náo loạn lớn lên một chút, để cho những bọn người có dã tâm kia biết mà yêu tĩnh.
Lần này áp lực toàn bộ đều tập trung đến trên đầu Thống đốc, toàn thế giới đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ông ta.
Đây mới là sát chiêu lợi hại nhất.
“Các vị cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ tự mình đưa tới.”
“Vậy làm phiền ngài.” Cố Vân Khê khách khí nói, nụ cười của cô vẫn vô cùng ngọt ngào. Nhìn cô bây giờ giống như một cô gái bình thường không có lực sát thương.
Bỗng nhiên, lời nói của cô lúc này lại đột ngột xoay chuyển: "Lại nói tiếp, Mạc gia các người cũng rất thú vị đi. Chỉ là vừa gặp mặt đã chất vấn tôi, một đứa nhóc như tôi đang có âm mưu quỷ kế gì, nói giống như vụ nổ b.o.m lần này tất là do tôi tự mình sắp xếp, mục đích chỉ vì để có được cảm kích của mọi người….”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt quét về phía người Mạc gia, Mạc gia quả thật không đúng, cho dù có ân oán gì, cũng không nên lấy hậu bối của nhà người ta ra trút giận.