Lúc này, Hoắc Vân Sơn mang theo Cố Vân Khê tiến vào hội trường. Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt làm cho Hoắc Vân Sơn hơi nhíu mày, loại trường hợp xã giao này làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Cho dù như vậy, hắn vẫn không quên cúi đầu trấn an: "Tiểu Khê, cô cũng đừng khẩn trương, coi như là tới đây chơi thôi.”
Cố Vân Khê mặc một chiếc váy lễ phục nhỏ màu trắng, cắt may đơn giản lại hào phóng, trên đầu đính trân châu màu hồng nhạt dưới ánh đèn tản ra hào quang ôn nhuận, cả người như một đóa hoa nhài thanh thuần thanh nhã.
Cô vô cùng quen thuộc với trường hợp này: “Biết rồi, anh cũng đừng khẩn trương.”
Triệu Tước Sĩ làm chủ nhân tiệc rượu đích thân ra nghênh đón bọn họ. Trước đó ông đã nhận được điện thoại của Hoắc lão gia, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ông nhiệt tình cùng hai người chào hỏi, không ngừng khen ngợi, thậm chí còn thân thiết liên tục gọi bọn là cháu gái, cháu trai. Nếu không biết, nhìn ông còn tưởng là người đã chứng kiến hai người bọn họ cùng nhau lớn lớn.
Hoắc Vân Sơn không giỏi ăn nói, nên nhìn thấy ông ta như vậy không khỏi thầm khen ngợi trong lòng. Hắn không phải không biết giao tiếp, dù sao cũng là xuất thân thế gia thì trường hợp xã giao nào mà không gặp. Nhưng nếu cùng loại người này giao tiếp thì không thể so sánh được.
Hắn cười nói tiếp chuyện, từ một Triệu Tước Sĩxa lạ, nay lại trở thành một người bác thân thiết.
Mà Cố Vân Khê cũng rất yên tĩnh, giống như một cô bé ngại ngùng thẹn thùng, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Triệu Tước Sĩkhông ngừng âm thầm quan sát cô, thấy cô vẫn còn đang ngại ngùng cười, nên cũng không quá để ý đến. Bất quá cũng chỉ là một học sinh trung học thôi.
Người Mạc gia bỗng nhiên lại gần: "Tiểu Khê, nghe nói hôm nay hội trường nổ tung, cháu cũng ở hội trường. Thân thể không sao chứ?"
Mạc Tam cũng mở miệng, "Nghe nói lúc ấy cháu sinh bệnh? Là thật sao?”
Thanh âm của bọn họ rất vang, dẫn không ít người nhìn qua. Chẳng lẽ cô bé này chính là hậu nhân của Hoắc gia trong truyền thuyết?
Triệu Tước Sĩnghe vậy có chút kinh ngạc, "Các người quen biết nhau sao?”
“Đâu chỉ quen biết, quan hệ còn không nhỏ, con bé là..” Mạc Nhị ý vị thâm trường cười cười nói.
Hoắc Vân Sơn lạnh giọng quát lớn, "Nhà các người bị làm sao vậy? Chuyện ông nội tôi đã đáp ứng với các người nhất định sẽ làm được, sao các người lại còn muốn xuống tay với em ấy? Các người đây là khinh thường Hoắc gia chúng tôi sao? Hay là cảm thấy Hoắc gia chúng tôi dễ bắt nạt? Có bản lĩnh thì tìm tôi, đùng làm phiền đến em ấy.” Lời này vừa ra, toàn trường đều chấn động, không phải chứ? Mạc gia đã làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi?
Hoắc lão gia đức cao vọng trọng, y thuật cao minh, người ở đây đều rất tôn trọng ông. Ông được xem là thần y, ai không muốn kết giao với nhà bọn họ? Vạn nhất bị bệnh nặng, còn có hy vọng được một cơ hội sống.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ có nên kéo dài khoảng cách với Mạc gia hay không, người muốn hợp tác cũng lưu ý việc này một chút.
Người Mạc gia không nghĩ tới phản ứng của hắn lớn như vậy, vội nói: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đối với Hoắc lão gia vô cùng kính trọng, sao có thể thế được. Đúng rồi, chúng tôi nghe nói Hoắc lão suốt đêm đã trở về Thâm Thành, chuyện này là thật sao?"
Hoắc Vân Sơn rất chướng mắt người một nhà này. Nếu thật lòng nhận người thân, vậy thì nên mang theo chút thành ý, chứ không phải mang theo tính toán này?”
Cố Vân Khê trở nên như ngày hôm nay, còn không phải do đám người này sao? Tại sao đến bây giờ bọn họ còn dám đến đây để ép cô.
“Các người yên tâm, Hoắc gia chúng tôi từ trước đến nay đã nói là làm. Tuy nhiên nếu có kẻ nào dám khi nhục Hoắc gia chúng tôi, Hoắc gia tất sẽ không bỏ qua.”
Đây là cảnh cáo, Cố Vân Khê mặc dù không mang họ Hoắc, nhưng cô vẫn thuộc sự bảo vệ của hắn.
“Cậu nói quá lời rồi...”Mạc Nhị còn muốn giải thích một chút, Mạc đại bình tĩnh nhìn Cố Vân Khê, ánh mắt không có thiện cảm,
“Cố Vân Khê, khách sạn Ngũ Hồ có tốt không?”
Người Mạc gia đều coi trọng tiền tài, vì lợi ích tay chân mà có thể trở mặt. Nếu đã như vậy, Cố Vân Khê được tính là gì?
Mạc đại lúc trước mất đi quyền thừa kế, con trai ngồi tù, tất cả đều là do một tay Cố Vân Khê tạo thành.
Cố Vân Khê cười duyên dáng, nói: "Đương nhiên là rất tốt. Hoan nghênh các vị đến ở khách sạn nhà tôi. Chúng ta cũng xem như có quen biết một hồi, nên tôi sẽ giảm giá 88% cho người Mạc gia các vị. Các vị chỉ cần báo tên tôi với lễ tân là được.”
Đây rõ ràng là khiêu khích! Mạc đại vô cùng tức giận, nha đầu c.h.ế.t tiệt này! Ánh mắt của hắn nguy hiểm híp lại, nói: "Biểu hiện của cô lúc trước ở hiện trường cũng quá kỳ quái đi. Tôi nhịn không được muốn hỏi cô một câu, cô có phải đã sớm biết cái gì rồi không?”
Lời nói của hắn mục đích cũng đã quá rõ ràng, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Đây cũng là điều mà rất nhiều người muốn biết.