Hoắc lão là nhân vật lão luyện đến cỡ nào, lập tức hiểu được ý của bọn họ. Ông thoáng nhíu mày, sắc mặt cực kém, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể......”
Biểu tình trầm trọng này khiến các chuyên gia trong đoàn lo lắng, "Tiểu Khê làm sao vậy?”
Bình thường là cô luôn là một nha đầu vui vẻ đáng yêu lại linh động, miệng lại rất ngọt. Vì thế tất cả mọi người trong đoàn đều rất thích cô, không ai hy vọng cô sẽ xảy ra chuyện gì.
“Con bé...” Thần sắc Hoắc lão gia ngưng trọng: "Tình huống có hơi phức tạp, Vân Sơn, chúng ta đưa em gái cháu đi bệnh viện trước đi.”
Hoắc Vân Sơn ôm lấy Cố Vân Khê, nháy mắt với ông nội: "Ông nội, bệnh tình của Tiểu Khê không rõ, mời các vị chuyên gia cùng đến hội chuẩn cho em ấy đi.”
Hoắc lão nhìn về phía mọi người, mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, ai nấy đều thật tâm muốn giúp đỡ. Trong lúc nói chuyện, đoàn người đồng loạt đi ra ngoài.
Sự tình phát triển quá nhanh, làm cho mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.
Mắt thấy tất cả các chuyên gia đều muốn đi ra ngoài hội trường, học sinh phía dưới bỗng vang lên tiếng nói của một người: "Các vị xin đừng đi, chúng ta thật vất vả mới gặp được các chuyên gia đến từ đại lục, chúng tôi còn muốn nghe các chuyên gia dạy bảo thêm nữa. Cơ hội như vậy trong cuộc đời chỉ sợ chỉ có một lần duy nhất, các vị nếu như lại rời đi như vậy, chúng tôi phải biết làm sao đây?”
Lời này nói nghe qua thật sự rất thú vị, thâm ý châm ngòi tách ly bọn họ ra rất rõ ràng.
"Tổ chức hoạt động lần này rất không dễ dàng, người chủ trì tốn rất nhiều công sức cùng thời gian, chúng tôi cùng các sinh viên y học ở đây cũng đã chờ đã lâu, hy vọng buổi lễ không nên bị trì hoãn. Hoắc lão, ngài đừng đi..."
Còn có học sinh xông tới ngăn cản, Hoắc Vân Sơn lớn tiếng kêu lên: "Không ổn rồi, Tiểu Khê lại bắt đầu hộc m.á.u rồi.” Hắn kéo quần áo Hoắc lão gia: "Ông nội, mau đi nhanh ….”
Hoắc lãothấy được vẻ gấp gáp trong mắt hắn, trong lòng sầu lo, không chút do dự đuổi theo.
Trước khi đi ông còn không quên lớn tiếng nói: "Các vị ở đây đều là các y sĩ tương lai, ai cũng đều có một trái tim nhân từ. Tôi tin tưởng các vị sẽ không vì một buổi giao lưu học thuật này mà trơ mắt nhìn một người vẫn còn sống sờ sờ gặp chuyện không may. Tương lai có rất nhiều cơ hội, chúng ta tùy thời điểm mà có thể tổ chức một buổi giao lưu khác. Tôi nói có đúng không?”
“Mạng người quan trọng, giao lưu thì tính là gì? " Một chuyên gia của HK cũng theo sát phía sau,"Hoắc lão gia, ngài mau đi đi, cứu người quan trọng hơn.”
Đây chính là hậu nhân của Hoắc lão gia, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ở HK, vậy thì vô cùng phiền toái. Hơn nữa, nhìn cô gái còn đang hộc máu. Điều này làm cho người ta nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc là bệnh, hay là......
Cố Vân Khê quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong còn có rất nhiều sinh viên y khoa, cô hơi nhíu mày, có quỷ mới biết quả b.o.m này được đặt ở vị trí nào, vạn nhất khắp nơi đều chứa đầy b.o.m thì sao? Ở đây còn có rất nhiều sinh viên vô tội, bọn họ lại còn trẻ như vậy, tinh thần nhiệt huyết như vậy, tương lai tốt đẹp vẫn còn đang chờ bọn họ phía trước. Cô yếu ớt nói, "Để các học sinh ra ngoài đi, cùng nhau họp ở sân thể dục. Chúng ta dành ra vài suất, để chuyên gia Đông y của đoàn đại biểu chúng ta chẩn bệnh miễn phí cho họ.”
“Loại thời điểm này còn nghĩ đến người khác, Tiểu Khê, cô đúng là quá thiện lương.”
Các sinh viên y học vừa nghe liền vui mừng, còn có chuyện tốt như vậy sao? Vì thế tất cả bọn họ đều chạy ra khỏi hội trường. Tuy nhiên trong đó lại người thừa cơ muốn ngăn cản bọn họ lại, nhưng không chịu nổi với số lượng lớn các sinh viên y khoa chạy về phía sân thể dục như vậy.
Hoắc Vân Sơn dẫn theo chuyên gia của đoàn đi đầu, các sinh viên đi theo phía sau.
Chờ đến khi mọi người đi ra khỏi tòa nhà kia.”Ầm ầm." Một trận vang thật lớn ở phía sau mãnh liệt vang lên.
Mọi người quay đầu, không khỏi thay đổi sắc mặt, tòa nhà to lớn kia thế nhưng chỉ sụp đổ trong chớp mắt.
Đó là một vụ nổ bom!
Nếu như không rời đi, tất cả mọi người đều bị nổ tung, chôn xác ở bên trong.
Vô cùng nguy hiểm!
Các học sinh trẻ tuổi đều vô cùng sợ hãi, bọn họ ai cũng phát run, càng nghĩ càng sợ không thôi. Ai nấy cũng đều khóc cha gọi mẹ, hiện trường bỗng chốc đã trở thành một mảnh hỗn loạn.
Một gã giáo sư môi run rẩy, "Đây...... là nơi mà chúng ta ở khi nãy sao?” Đây có được xem như bọn họ vừa chạm qua mặt của tử thần không?
“Đúng vậy.”Hoắc Vân Sơn vô cùng trầm mặc. Kỳ thật, trước đó hắn cũng không xác định được thật giả, chỉ là hans không muốn mạo hiểm nên mới làm tới bước này. Không ngờ nơi đây vậy mà thật sự có bom.
Hơn nữa, còn có thể có sức phá hoại lớn đến như vậy, không chỉ có một trái bom! Ngay cả những sinh viên y học kia cũng không chịu buông tha, quả thật rất ác độc!
Cố Vân Khê trượt xuống, đứng trên mặt đất, đỡ Hoắc lão đứng dậy đi ra ngoài: "Mọi người đi mau, càng nhanh càng tốt. Tôi sợ hung thủ vẫn còn núp bóng tối, kế hoạch hắn không thành công sẽ còn tiếp tục động thủ.”
Mọi người như vừa tỉnh mộng, tranh nhau đuổi theo ra ngoài. Hoắc Vân Sơn cùng mấy nhân viên công tác trực tiếp hộ tống bọn họ.
Chờ đến khi đều an toàn ngồi lên xe buýt, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Đang yên đang lành sao lại thành thế này?