Mà, Cố Vân Khê lại vô tâm vô phế vui chơi giải trí, cô một chút cũng không lo lắng sẽ bị giam ở quân doanh.
Sủi cảo trong quân doanh cũng không tệ lắm, cô một hơi ăn hai đĩa lớn.
Tiến sĩ Hầu cũng không đi được, ông nhìn học sinh ăn uống thả cửa, lại không nhịn được mà khuyên nhủ, "Cẩn thận không tiêu hóa được, đến buổi tối sẽ không thoải mái.”
“Không đâu, em đang tuổi lớn mà.” Cố Vân Khê vỗ vỗ cái bụng nhỏ nhô ra, "Chúng ta không giống nhau.”
Hầu tiến sĩ:... Nói câu trước là được rồi, vì sao còn muốn thêm một câu phía sau? Nghiệt đồ!
Thấy cô đứng dậy muốn đi, ông liền hỏi: "Em về ngủ à? Vừa mới ăn no, ngủ liền sẽ không tốt.”
Cố Vân Khê khoát tay, "Em về phòng máy, tranh thủ làm xong sớm một chút, anh chị em rất lo lắng.”
Cố Hải Triều dù cố gắng che giấu thế nào, cũng không giấu được lỗ tai Cố Vân Khê.
Tiến sĩ Hầu nhìn bóng lưng cô, nhanh chóng uống xong ngụm canh sủi cảo cuối cùng, đặt bát xuống rồi nhanh chóng đuổi theo.
Ông cũng muốn sớm rời khỏi nơi này.
Thầy trò bọn họ xem như cần cù, nhưng vừa đẩy phòng máy ra, liền thấy rất nhiều người quen thuộc có mặt ở đây, tất cả mọi người không có nghỉ ngơi, còn đang thắp đèn đánh đêm.
Nhìn nhiều người cố gắng phấn đấu như vậy, trong lòng Cố Vân Khê ấm áp, có rất nhiều người bình thường cùng nhau cố gắng như vậy, mới có thể nghênh đón một thịnh thế.
Cùng nhau cố lên.
Công phu không phụ lòng người, một tháng sau, một bộ hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh được sinh ra, làm kiểm tra ngay tại chỗ.
Chiếc máy mà Cố Vân Khê làm ra lúc trước đã không thể dò xét, hơn nữa, xúc tu vừa vươn ra, một bộ hệ thống phòng ngự liền vang lên cảnh báo, thông báo tất cả mọi người, có người xâm lấn!
Nghe tiếng chuông báo động vang dội, tất cả mọi người đều hoan hô, thành công rồi!
Các đại lão trong quân đều tới, nhìn thành quả trước mắt đều thở phào nhẹ nhõm.
Hệ số an toàn của hệ thống phòng thủ điện tử hoàn toàn mới này rất cao, không cần lo lắng bị kẻ địch công phá.
“Cố Vân Khê, thiết lập còi báo này không tệ.”
Cố Vân Khê mỉm cười, "Còn nữa.”
“Cái gì?”
Chỉ nghe một âm thanh điện tử vang lên, "Kẻ địch ở phía trước mười mét, phía trước mười mét, cảnh giới.” Trong phòng yên tĩnh, tầm mắt đều rơi xuống cái máy xấu xí kia, quả thật cách mười mét.
“Đây là... phản phòng ngự?” Ánh mắt thủ trưởng sáng rực lên.
“Đúng, định vị chống theo dõi, còn có thể thả virus.” Cố Vân Khê cười tủm tỉm giải thích, "Có thể làm cho máy tính của đối phương trúng độc, đồng thời còn có thể trộm đi cơ mật trong máy tính của bọn họ.”
Còn có thể như vậy? Thật sự quá tuyệt! Thủ trưởng vô cùng vui vẻ, hung hăng khen ngợi đoàn nghiên cứu phát triển, đặc biệt khen ngợi Cố Vân Khê và tiến sĩ Hầu.
Sau đó, hắn gọi thầy trò Cố Vân Khê qua một bên.
“Cố Vân Khê, vốn nên thỉnh công cho em, nhưng nếu em muốn ra nước ngoài du học, trên người có công lao này sẽ không thích hợp.”
“Em hiểu.” Cố Vân Khê không có chấp niệm gì đối với chuyện này.
Thủ trưởng nhìn thiếu nữ vinh nhục không sợ hãi trước mắt này, cho dù lập được công tích như vậy, tất cả mọi người vui vẻ ra mặt, nhưng cô còn có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh.
Cô thật sự không giống người thường, chí hướng quá rộng lớn, ánh mắt đặc biệt kiên định.
Người như vậy nhất định sẽ không bình thường.
Hắn chủ động vươn tay phải, "Chúng ta sẽ ghi vào hồ sơ bí mật, chờ ngày em học thành tài trở về.”
Hắn đã báo cáo qua với cấp trên, cấp trên nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng quyết định đánh cược.
Ai không muốn trở thành một chuyên gia hàng đầu trong ngành? Lại còn loại đại lão đứng đầu có thể chế định quy tắc, nói một không nói hai.
Phía trên nói một câu, khối máy tính này vừa mới hưng khởi, cũng là một khâu quyết định sinh tử của nhiều ngành nghề trong tương lai.
Mà đứa trẻ này lại có thiên phú về máy tính và điện tử, là một nhà khoa học toàn năng có nhiều khả năng trở thành một nhà khoa học liên ngành nhất, một nhân tài mà đất nước cần gấp, cho nên xứng đáng để họ mạo hiểm.
Cố Vân Khê cũng không biết những điều này, cô chớp chớp mắt, đây là ý muốn đặt cô trước sao?
Cô vươn tay nắm lấy, "Em cũng rất chờ mong.”
A a a, cô tự do rồi.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, phát hiện lúc tới có một cái cặp sách nhưng lúc rời đi có thêm hai cái túi lớn.
Cô rời khỏi quân doanh, bên cạnh có thêm một bảo mẫu không đáng chú ý, chị Triệu, nói là chiếu cố cô, nhưng thật ra là nữ bảo tiêu.
Cô vừa khởi động máy điện thoại, thì tiếng cũng liền vang lên: "Tiểu Khê, Tiểu Khê, cuối cùng cũng liên lạc được với cháu rồi, làm tôi gấp muốn chết.”
Cố Vân Khê nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy không đúng, "Tề lão gia, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải tôi, mà là Tề Thiệu...” Giọng nói của Tề lão gia đã hơi run rẩy.