Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 220




Cô đi đến tầng năm, vị trí phía đông, mở cửa phòng ra, đây là một gian phòng tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ hai phòng khách, nhà vệ sinh và phòng bếp đều có.

Hai phòng ngủ đều có giường cao thấp, là nơi nghỉ ngơi của anh em Cố gia.

Bất quá, trước mắt, Cố Hải Triều chạy hai bên Thâm thành Hải Thành, Khương Nghị cùng Cố Hải Ba ở chỗ này thời gian dài nhất.

Cố Hải Ba tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mưa dầm thấm đất, giúp đỡ quản lý hai nhà máy vẫn được.

Cậu thường xuyên xin nghỉ, nhưng mời gia sư, hai bên đều không bỏ sót.

Thỉnh thoảng Cố Vân Thải sẽ tới, mà Cố Vân Khê là ít tới nhất.

Lúc này, Khương Nghị và Cố Hải Ba đều đang ngủ.

Khương Nghị đang ngủ thì bị kéo dậy, còn vốn định phát hỏa, có thể cho gã ngủ một giấc thật ngon hay không? Gã đã chịu đựng mấy ngày rồi.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, gã đều giật mình tỉnh lại, "Tiểu Khê, sao cô lại trở về?”

Thấy đầu gã rối bời, Cố Vân Khê liếc mắt, "Mau đứng lên, thay quần áo, bộ dáng khiêm tốn chút là được.”

“Đi đâu?” Khương Nghị mơ mơ màng màng mở to hai mắt.

“Theo tôi đến sở giao dịch một chuyến.”

“A.” Khương Nghị lập tức tỉnh táo, nhảy dựng lên, tranh thủ sửa soạn lại rồi mới hỏi, "Chúng ta còn đi mua tín phiếu nhà nước?”

Không có vứt toàn bộ tín phiếu nhà nước đi, việc này gã vẫn mời một nhóm người ra ngoài, tự mình trấn giữ Hải Thành, nhưng theo tình thế biến hóa, cửa làm ăn này đã càng ngày càng không dễ làm, dần dần bị siết chặt.

Tuy rằng làm thực nghiệp cũng rất thú vị, nhưng không có kích thích như mua bán tín phiếu nhà nước, khiến gã càng hoài niệm cuộc sống gà bay chó sủa trong quá khứ.

Cố Hải Ba ngủ ở giường dưới cũng bị đánh thức, “Tiểu Khê, anh cũng muốn đi." Cậu còn rất tò mò.

“Vậy thì cùng đi đi.”

Đến sở giao dịch, vẫn là biển người tấp nập.

Ba người Cố Vân Khê mặc quần áo tầm thường, vô cùng khiêm tốn xuất hiện trong đám người.

Cố Hải Ba là lần đầu tiên xuất hiện ở loại trường hợp này, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, em gái nói nơi này là nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục. (Nơi vừa là thiên đường nhưng cũng vừa là địa ngục)

Cố Vân Khê đã nghiên cứu qua cổ phiếu hiện tại, cổ phiếu đang trong thời kỳ thử nghiệm vô cùng thú vị, tổng cộng chia làm ba loại, loại A, không niêm phong, cũng không giữ gốc.

Còn có một loại, là vừa giữ gốc lại không giới hạn.

Cô không có tới gần quầy, mà là chọc chọc Khương Nghị, "Đi xem thử điện chân không bao nhiều tiền?”

“91 khối.” Khương Nghị đã quen làm tiểu đệ của cô. Cố Vân Khê khẽ gật đầu, "Mua hết số tiền tôi kiếm được lúc trước vào cổ phiếu này.”

Tất cả? Đây chính là mấy trăm ngàn! Khương Nghị run rẩy, kiếm tiền thật không dễ dàng, "Tiểu Khê, nguy hiểm này có phải quá lớn hay không?"

Cố Vân Khê liếc mắt, "Cổ phiếu này là giữ gốc không giới hạn, sợ cái gì? Giữ gốc à, chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua?”

Khương Nghị đã quen với tính cách nói một không hai của cô, chuyện cô muốn làm không ai ngăn cản được.

“Được rồi, tôi cũng theo một trăm ngàn.”

“Anh cũng muốn mua một ít.” Cố Hải Ba tích góp tiền tiêu vặt và tiền lương, để ở ngân hàng.

Cố Vân Khê ra đại thủ bút như vậy liền khiến sở giao dịch đều kinh ngạc, mua vào gần mấy trăm ngàn điện chân không, đây là ai vậy?”

Không sợ sao?

“Khương Nghị, mỗi ngày anh đều chú ý, lên tới tám trăm thì gọi điện thoại nói cho tôi biết.”

Khương Nghị không khỏi cười ha ha, "Tám trăm? Điều này sao có thể?”

Nếu thật thì kiếm được bao nhiêu tiền đây.

“Làm theo lời tôi nói.” Cố Vân Khê cố ý trở về một chuyến, chính là vì xử lý chuyện này.

“Được được được, cô là lão đại.”

Cố Vân Khê lặng lẽ lui ra, hàn huyên chuyện làm ăn cùng với anh nhỏ.

Đi trên đường, còn có thể nhìn thấy người đi đường đang tranh nhau mua nồi cơm điện.

Nghe nói nước ngoài đều đang điên cuồng tranh mua đồ tốt, dân chúng cũng muốn.

Tuy rằng giá cả rất đắt, một nồi cơm điện cần khoảng ba trăm, nhưng, bán ra nước ngoài còn đắt hơn.

Cảm giác không mua một con liền thua thiệt.

Khương Nghị bỗng nhiên kêu lên, "Ồ, đó không phải Tề Tĩnh sao? Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy?”

Cố Vân Khê theo tầm mắt gã nhìn qua, liếc mắt một cái nhận ra, "Vân Vân.”

Nguyên nam chính cùng nữ phụ lại đi cùng một chỗ? Nhìn tư thế này còn rất thân cận, có lầm hay không?

Thi Vân Vân vui mừng chạy tới, "Tiểu Khê? Cuối cùng em cũng về, đi thôi, chị mời em uống trà.”

Cố Vân Khê nhìn sang, "Tề Tĩnh, cùng nhau đi đi.”

Tề Tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt, không hiểu làm sao lại có chút bất an......