Cố Vân Khê vừa về đến trường đã bị bắt đến phòng thí nghiệm, bắt đầu cuộc sống ở căn tin, ký túc xá, phòng thí nghiệm.
Tiến sĩ Hầu quan sát cô một đoạn thời gian, phát hiện cô đã thu hồi tâm chơi đùa, trầm ổn giống như người lớn, bận rộn mệt mỏi cũng không oán giận, vĩnh viễn tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng.
Cô rất có thiên phú về phương diện điện tử không dây, máy tính cũng học khá khá, sau khi tiếp xúc với rada thì gần như mất ăn mất ngủ, siêng năng, rất nhanh đã có thể bắt đầu.
Từ lúc mới bắt đầu vừa nhập môn, cho tới bây giờ làm trợ thủ thuận buồm xuôi gió, bất kể là viết báo cáo thí nghiệm, hay là làm thí nghiệm, đều cẩn thận tỉ mỉ, tinh chuẩn giống như một cái máy tính, có thể nói là hoàn mỹ.
Cô rất giỏi quan sát, phân tích, tiến hành hoàn thiện, thận trọng, còn rất có tinh thần sáng tạo, đầu óc đặc biệt linh hoạt, luôn có thể phát hiện vấn đề từ góc độ khác nhau, nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Khi không làm thí nghiệm, cô sẽ cầm sổ tay thật dày đến khiêm tốn thỉnh giáo, ông có thể cảm nhận được rõ ràng sự tiến bộ rất nhanh của cô, điều này làm cho ông vừa đau nhức vừa vui vẻ.
Niềm vui là nhìn thấy người nối nghiệp trong tương lai, nỗi đau là... vấn đề của cô quá nhiều, hành tẩu mười vạn câu hỏi vì sao.
Có một số vấn đề đều vượt cương, liên quan đến các môn khác, ông đều phải nghiên cứu một phen mới có thể đưa ra đáp án.
Mặc dù tuổi của cô còn nhỏ, nhưng tự hạn chế mà lại nghiêm cẩn, là chất liệu tốt để làm nghiên cứu khoa học, có thể coi trọng điểm mà bồi dưỡng.
"Tiểu Khê, nghe nói em hung hăng kiếm được một khoản ở Thâm Thành?” Tiến sĩ Hầu nhận được phản hồi của bộ phận liên quan, thì không khỏi nhìn cô gái trước mặt mà than thở.
Nhẹ nhàng thoải mái cắn một miếng từ trên người Mạc gia, còn làm cho Mạc gia có khổ không chỗ kể ra, lợi hại.
Cố Vân Khê thu hồi tầm mắt, nhét một miếng cơm chiên trứng vào miệng, nuốt xuống, lúc này mới chậm rãi nói, "Nhờ phúc của thầy.”
Tiến sĩ Hầu khẽ lắc đầu, thăm dò hỏi, "Em cùng Mạc gia...... thật sự có chung huyết thống?”
Động tác của Cố Vân Khê dừng lại, sau đó, cực kỳ tùy ý nói, "Không biết, ông cụ Mạc Thừa Ân đó nói có, nhưng chưa làm DNA, em chỉ coi ông ấy nói bậy, dù sao em cũng chưa từng uống một ngụm nước ăn một hạt gạo nào của Mạc gia.”
Cho nên, cô và Mạc gia không có tình cảm, không cần lo lắng cô sẽ nghĩ không ra chạy tới HK, kế thừa Mạc gia. Tiến sĩ Hầu quả thật rất lo lắng vấn đề này, hạng mục thí nghiệm cô đang làm là tuyệt mật, ngay cả nhà cũng không thể dễ dàng về, ăn ở đều ở trường học. “Vì sao? Thành con cháu Mạc gia, sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
“Vinh hoa phú quý là mây khói lướt qua, chỉ có chân lý mới là thứ em phải thề sống c.h.ế.t bảo vệ.” Thái độ Cố Vân Khê rõ ràng.
“Ha ha ha, nói rất hay.” Tiến sĩ Hầu cho tới bây giờ chưa từng coi cô là đứa trẻ, tâm trí của cô còn trưởng thành hơn người bình thường, quan trọng nhất là, EQ cùng năng lực giao tiếp của cô đều không có vấn đề.
Có mấy thiếu niên thiên tài bởi vì chỉ số thông minh cao, nhưng nhận thức cứng nhắc, tâm cao khí ngạo, không có biện pháp câu thông với thầy cô giáo và bạn bè, từ đó mà rớt đài.
Có người thậm chí chạy đi làm hòa thượng! Ai, không phải nói hòa thượng không tốt, quốc gia tốn nhiều khí lực bồi dưỡng ngươi, là để ngươi đền đáp quốc gia xây dựng làm nghiên cứu khoa học, không phải để ngươi lý Phật tham thiền.
“Với kết quả thí nghiệm trước mắt, em viết một bài luận văn đi.”
“Vâng.” Cố Vân Khê không có dị nghị.
Cứ như vậy, sau khi thí nghiệm lại có thêm một công việc, áp súc thời gian nghỉ ngơi của cô thật lớn, từ sáng đến đêm khuya đều xếp đầy.
Viết luận văn không phải là một chuyện bớt lo, phải tra rất nhiều tư liệu, phải có số liệu chống đỡ, phải xử lý thống kê thật tốt.
Không thể rập khuôn như nhau, phải có hiện tượng mới, quan điểm mới, cùng với số liệu chi tiết chống đỡ.
Chỉ là giai đoạn đầu chuẩn bị đã quá sức.
Cô bận rộn xoay quanh, đã thật lâu không có về nhà, liên lạc với người nhà chính là gọi điện thoại, mỗi tuần liên lạc một lần.
Hơn nữa, có một số việc còn phải do cô vỗ bàn quyết định, cho nên anh cả có điện thoại di động cũng giúp mọi chuyện thuận tiện hơn.
Đêm khuya, chuông điện thoại vang lên, "Tiểu Khê, là tôi.”
Là Tề lão gia, bọn họ liên lạc rất thường xuyên.
“Cố ý nói cho cháu biết, Mạc Thừa Ân cuối cùng cũng tỉnh, thoát khỏi nguy hiểm.”