"Tôi vẫn còn là một đứa trẻ." Luật pháp có cho phép không? Mạc Thừa Ân này quá xằng bậy!
Công phu nhẫn nại của bà Mạc rất lợi hại, chồng của bà đến ở rể, sau đó thừa kế tiệm vàng, làm ăn càng lúc càng phất, mãi đến khi thành lập nên đế quốc thương nghiệp khổng lồ.
Mặc kệ địa vị thay đổi như thế nào, bà thủy chung ngồi vững vị trí nữ chủ nhân Mạc gia, không để cho tiểu yêu tinh bên ngoài thành công bức vua thoái vị, tất cả là dựa vào cái gì? Chính là dựa vào kiên nhẫn.
Bà cho rằng mình sẽ mỉm cười đến cuối cùng, cũng sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Ai ngờ, chồng của bà lại đưa ra một vấn đề khó khăn lớn, c.h.ế.t tiệt.
“Chờ cô đủ mười tám tuổi, tự động trở thành người thi hành tài sản.”
Khóe miệng Cố Vân Khê giật giật, không phải chứ? Nếu lần này Mạc Thừa Ân không chịu nổi, vậy tài sản của ông cũng không thể phân chia, ít nhất đều phải đợi đến khi cô trưởng thành.
Con cháu Mạc gia vội vã phân gia sản phỏng chừng đều tức điên rồi.
Bà Mạc nói thẳng, "Tôi hy vọng cô đi HK một chuyến, trực tiếp cự tuyệt, để chồng tôi bỏ ý nghĩ này đi.”
“Ông ấy tỉnh rồi à?” Cố Vân Khê mỉm cười.
Thông thường, phú hào sẽ lập di chúc trước rồi chỉ định người thi hành di sản.
Người thi hành di sản này cũng chính là người quản lý di sản, quyền lợi vô cùng lớn, có lúc người thừa kế cũng phải xem sắc mặt của người thi hành di sản.
Huống chi, hắn thành lập quỹ ủy thác gia tộc, cái này sẽ bảo đảm tất cả mọi người trong gia tộc không lo chuyện áo cơm, nhưng, không cách nào tùy ý chi phối tài sản kếch xù.
Muốn sử dụng một khoản tiền lớn, còn phải có người quản lý ký tên đồng ý.
Nói cách khác, người chấp hành di sản này đang bóp lấy cổ hầu của Mạc gia.
Thật không biết Mạc Thừa Ân nghĩ như thế nào? Lại để cho một thiếu nữ không hợp nhau đến đảm nhiệm vị trí này.
Khó trách người của Mạc gia vô cùng tức giận, điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi.
Đổi lại là cô, cũng sẽ phát điên.
Loạt hành động này quá mức, đến nỗi chặt gãy chân người ta. Bà Mạc nhất thời nhìn không rõ, rốt cuộc thiếu nữ này có hiểu tầm quan trọng của người thi hành này hay không, hẳn là không hiểu đi, dù sao cũng chỉ mới là một đứa trẻ vị thành niên.
“Vẫn chưa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh, cho nên, mới mời cô đi một chuyến.”
Sẽ tỉnh sao? Cố Vân Khê đánh một dấu chấm hỏi thật to, dưới tình huống như vậy, Mạc gia sẽ dốc hết toàn lực cứu Mạc Thừa Ân.
Nếu không, Mạc gia sẽ bị một người ngoài nắm trong tay.
“Tôi từ chối, việc học của tôi mới là quan trọng nhất, không rảnh hao tổn thời gian với các người.”
Nếu Mạc Thừa Ân vẫn hôn mê bất tỉnh, thì cô vẫn phải ở HK sao?
Cô cũng không muốn đi HK đâu.
Mạc Viễn Hàng tức giận giậm chân, "Cô rõ ràng là ham muốn tài sản Mạc gia chúng tôi.”
Không thể trách hắn thiếu kiên nhẫn, tất cả sản nghiệp của Thâm Thành đều rơi vào tay thiếu nữ trước mắt, đó là một khoản tài sản khổng lồ khiến vô số người mơ ước.
Hôm nay lại là người thi hành tài sản Mạc gia, hắn có thể không tức giận sao? Có thể không điên sao?
Đối mặt với lời buộc tội của hắn, Cố Vân Khê không hứng thú, "Chỉ số thông minh của đời sau Mạc gia có được hay không, cũng không biết liệu Mạc gia có thoát được lời nguyền không giàu quá ba đời này.”
Cô đ.â.m thẳng vào chỗ đau của đối phương, Mạc Viễn Hàng nghiến răng nghiến lợi, "Cô nói cái gì?
Đài phát thanh lên máy bay vang lên, Cố Vân Khê bình tĩnh ăn nốt miếng bánh cuối cùng, "Uy h.i.ế.p một người nắm giữ vận mệnh tương lai của anh, không phải não tàn, thì là thiếu tâm nhãn.”
Mạc Viễn Hàng bị kích thích, "Cố Vân Khê, cô chỉ là công cụ để cân bằng thế lực gia tộc chúng tôi, ông nội tôi chỉ đang lợi dụng cô.”
Lời này đối với thanh niên chưa từng trải đời thì sẽ có lực sát thương rất lớn, nhưng đối với Cố Vân Khê mà nói, chính là một chuyện cười.
"Ha ha ha, bà Mạc bỏ lại người chồng đang hấp hối, hao hết tâm tư đuổi theo từ HK tới Thâm Thành, chỉ vì tìm một người công cụ?"
Chính là bởi vì quá quan trọng, cho nên mới khiến bà Mạc bất chấp từ bỏ canh giữ ở bên cạnh chồng, tự mình ra tay.
Đạo lý đơn giản như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
“Vậy, tôi là người công cụ xin cáo từ, các người cứ tự mình chơi đi.”
Cô xách hành lý lên, mỉm cười nhìn các anh chị, "Đi thôi, chúng ta về nhà.”