Cô mang tâm sự, ăn cơm cũng không tích cực.
Cố Hải Triều nhịn không được nhìn cô một cái, gắp cho cô một đũa thức ăn, "Tiểu Khê, mau ăn, ngỗng quay này thật sự rất ngon.”
Em gái cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nhiều, chỉ sợ tâm can bị tổn thương.
Màu vàng óng ánh, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngấy, Cố Vân Khê chấm tương ô mai ăn kèm, nhất thời bị kinh diễm.
“Ăn ngon không?”
Cố Vân Khê giơ ngón cái lên, nhấn like, thật tuyệt vời.
Cơm nước xong, Tề lão gia mời Cố Vân Khê đến văn phòng nói chuyện riêng, "Tiểu Khê, tôi muốn chọn phương án thứ hai.”
“Ngài chắc chứ? Phương án này lợi nhuận sẽ ít hơn rất nhiều.” Cố Vân Khê không sao cả, phương án nào cũng được.
Loại thứ hai nói là thu hút đầu tư của chính quyền địa phương, nhưng trên cơ bản đã xây dựng xong, chẳng khác nào tặng không lợi nhuận, người ta không cần mạo hiểm bất cứ thứ gì.
Tề lão gia đương nhiên hiểu những khúc quanh này, "Tôi là người làm ăn, nhưng cũng có tình cảm, muốn góp chút sức cho xã hội và quốc gia.”
Chính quyền địa phương có tiền để xây dựng cơ sở hạ tầng, cứu trợ người nghèo, đó là điều tốt.
"Cho họ cổ phiếu danh nghĩa, không tốn một xu, không có quyền thực sự, không thể nhúng tay vào kinh doanh, nhưng có thể hưởng lợi nhuận chia cổ tức."
Điều này cũng trói buộc mình với chính quyền địa phương, giảm bớt rất nhiều phiền toái, coi như là ba bên cùng thắng.
“Cố gia chúng cháu cũng không nhúng tay vào kinh doanh, nhưng có một phiếu bác bỏ.”
Phiếu bác bro này hết sức quan trọng, ở thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng quyết định.
Tề lão gia lại một lần nữa sinh ra tiếc nuối, vì sao đây không phải là con cháu Tề gia?
“Tôi chỉ có một điều kiện, phiếu bác bỏ này của Cố gia chỉ có cháu mới có thể sử dụng, người khác không được.”
Cố Vân Khê có thiên phú trong kinh doanh, bình tĩnh và thông minh, nội tâm vô cùng mạnh mẽ, sẽ không bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Những người khác của Cố gia vẫn còn kém xa.
Cố Vân Khê vui vẻ đồng ý, "Được.”
Định ra phương hướng lớn, những chi tiết khác liền tương đối dễ đẩy mạnh.
Cố Vân Khê cố ý xin phép tiến sĩ Hầu, bị ông quở trách vài câu, ra lệnh cưỡng chế trong vòng năm ngày phải đến gặp mặt.
Cố Vân Khê giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, thật vất vả mới trấn an được tiến sĩ Hầu.
Trong vòng năm ngày này, Cố Vân Khê hao hết tâm huyết, không nghỉ không ngủ, rốt cục đem chi tiết đại khái đều đàm phán thỏa đáng.
Điều này khiến Cố Vân Khê mệt muốn chết, mắt cũng không mở ra được. Cố Hải Triều nhìn em gái mệt muốn c.h.ế.t rồi, trong lòng cực kỳ áy náy, mà anh một chút việc cũng không giúp được.
“Tiểu Khê, anh có phải rất vô dụng hay không?”
Tuy rằng toàn bộ quá trình anh đều tham dự, nhưng rất nhiều nội dung anh đều nghe không hiểu, thuật ngữ chuyên nghiệp nghe đến mơ hồ.
Lòng tin của anh bị đả kích thất linh bát lạc.
Cố Vân Khê không nghĩ tới anh sẽ bị kích thích, cho nên liền cười trấn an nói, "Làm sao có thể? anh vừa không sinh ra trong nhà thương nhân, từ nhỏ cũng không được tiếp nhận hun đúc và giáo dục tương ứng, lại không có tiếp nhận qua kỹ năng huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ dự thính một đoạn thời gian ở trường đại học, cho nên không thể trông cậy lập tức liền có thể hiểu được bộ môn tri thức cao thâm đầu tư tài chính này được.”
"Nhưng anh có thể độc lập quản lý một xưởng, lại độc lập xây nhà xưởng, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không có sai sót, đã rất lợi hại rồi."
Cố Hải Triều cũng không được an ủi, cảm thấy mình là đồ bỏ đi, "Nhưng em cái gì cũng hiểu.”
Tuy rằng sớm biết hai anh em có sự chênh lệch, nhưng chênh lệch lớn như vậy, vẫn là rất đả kích người.
"Em là thiên tài a, hơn nữa, đồng bọn của em cũng là thiên tài, chúng ta trao đổi một ngày, bằng với lượng tri thức một năm của người khác, Tề Thiệu hiểu rất nhiều thứ, em cũng học được rất nhiều từ hắn." Cố Vân Khê nói đương nhiên.
"Anh cả, bây giờ anh chỉ mới là người nhập môn, còn em cùng Tề Thiệu là cấp bậc chuyên gia, so ra kém chúng em cũng là điều bình thường, nhưng, anh hãy nhìn những người bên cạnh mình đi, như anh Chấn Hoa, bọn họ đều không có khả năng như anh đâu."
Được rồi, lúc này đây Cố Hải Triều được an ủi, cha con Chấn Hoa còn đang tiêu thụ ăng ten Teletubbies, mà bọn họ đã bắt đầu mua đất xây nhà máy.
Cố Vân Khê nhẹ nhàng đè bả vai anh lại, nghiêm túc nhìn anh, "Cho nên, em mới để cho anh đi theo Tề lão gia học tập, anh cũng biết đây là một cơ hội khó có được.”
Nhìn đôi mắt nghiêm túc và dịu dàng của em gái, Cố Hải Triều nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ của cô, "Tiểu Khê, cám ơn em đã khuyên bảo anh, cũng cám ơn em vất vả lót đường cho anh như vậy.”
“Anh là anh trai em mà.”
Điện thoại bên cạnh vang lên, đây là quà Tề lão gia tặng cho Cố Vân Khê, Cố Vân Khê mặc dù có chút ghét bỏ quá nặng, nhưng có thứ này quả thật cũng khá thuận tiện.
Là giọng của Tề lão gia, "Tiểu Khê, Mạc Khải Hàng thật sự lén về HK rồi.”
“A.”
“Nhưng bị Mạc Thừa Ân trói gô đưa về.”
Ai uy, tin tức này nối tiếp tin tức khác, Cố Vân Khê tỏ vẻ sợ ngây người, Mạc Thừa Ân vẫn có chút thủ đoạn.
“Còn nữa...” Giọng Tề lão gia có chút khác thường, "Đúng vậy, Mạc Thừa Ân lại phát bệnh, cấp cứu ở bệnh viện một ngày một đêm, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
"Quá thảm rồi, hậu quả xấu của việc con cháu bất hiếu, Mạc lão tiên sinh thật đáng thương, cháu thay mặt cả nhà gửi lời an ủi chân thành nhất tới ông ấy." Cố Vân Khê làm bộ làm tịch biểu đạt một phen đồng tình, nhưng nội tâm lại không hề gợn sóng.
Trồng nhân gì, kết quả đó, nhân quả báo ứng mà thôi.
Tề lão gia ở trong điện thoại cười khẽ vài tiếng, bỗng nhiên lại ném một quả b.o.m ra, "Lúc này người Mạc gia đang tìm cháu khắp nơi, còn gọi điện đến chỗ của tôi.”
“Tìm cháu làm gì? Để tôi hiến gan sao? Ha ha.” Cố Vân Khê khinh thường đến cực điểm, nhưng cũng không cần lo lắng, không ai có thể ép buộc cô và người nhà của cô.
“Không phải nguyên nhân này, là vì...” Giọng Tề lão gia thoáng dừng lại, Cố Vân Khê không nhịn được vểnh tai lên.