Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 207




Cố Vân Khê vì thế mà đổi lại vé máy bay, ở Thâm Thành thêm hai ngày, mượn bộ phận pháp vụ của Tề lão gia, bốn anh em ký rất nhiều văn kiện, đặc biệt đi tiếp nhận hai khối sản nghiệp là chung cư cao cấp và khách sạn sang trọng.

Chung cư tinh xảo, khách sạn lớn nguy nga hoa lệ đều làm cho mấy anh em mở rộng tầm mắt.

“Cái này thật sự thuộc về chúng ta?”

“Đúng.” Cố Vân Khê cười híp mắt nhìn tòa nhà thuộc về mình, "Em định cho thuê, tìm công ty môi giới phụ trách việc thuê phòng, còn mọi người?”

Dù sao cũng không vội dùng tiền, chỉ chờ giá phòng tăng thôi.

“Cũng cho thuê đi.” Cố Vân Thải không có khái niệm gì, đi theo em gái là được rồi, "Chúng ta cũng không ở Thâm Thành, thỉnh thoảng đến sẽ ở khách sạn.”

Anh em Cố Hải Triều cũng có cùng một ý, bởi vậy, tìm người môi giới sẽ không có lời.

Vậy dứt khoát liền mở một cái công ty, chuyên môn phụ trách, dĩ nhiên nhiệm vụ vinh quang này liền giao cho Cố Hải Triều.

Cố Hải Triều càng cảm thấy trách nhiệm trọng đại trên người, thời gian cấp bách.

“Đi, chúng ta đến tập đoàn Tề thị, cùng Tề lão gia tâm sự công việc hợp tác.”

Tập đoàn Tề thị nằm ở trung tâm thành phố, một tòa nhà 22 tầng.

Vừa đi vào đã thấy đại sảnh Kim Bích huy hoàng, rất nhiều nhân viên ra vào bận rộn.

Lễ tân phụ trách tiếp đãi bất động thanh sắc quan sát bọn họ, khách khí hỏi, "Xin hỏi có hẹn trước không?"

Một giọng nữ đột nhiên vang lên, "Cố Vân Khê? Sao cậu lại ở chỗ này? Nơi này không hoan nghênh cậu, mau đi ra ngoài đi.”

Là Tề Minh Châu, cô từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Cố Vân Khê, lập tức nhớ tới những khoảnh khắc mất mặt kia, hận không thể lập tức làm cho những người này biến mất.

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc mắt một cái, đúng là đại tiểu thư bị nuôi chiều hỏng.

“Tôi họ Cố, tên là Cố Vân Khê, đã hẹn với Tề lão gia rồi.”

Tiếp tân nhìn đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, lại nhìn Cố Vân Khê khí định thần nhàn, chần chờ vài giây mới cầm điện thoại lên, "Xin chờ một chút.”

Tề Minh Châu đè điện thoại lại, "Đừng tin lời ma quỷ của cậu ta, cậu ta là một tên lừa đảo, người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài.”

Cô gọi bảo vệ tới, khí thế hung hăng đuổi người.

Cố Vân Khê cảm thấy phiền c.h.ế.t đi được, "Tôi đếm tới ba, cô còn cố tình gây sự, tôi sẽ không khách khí.”

“Dựa vào cậu, đây là địa bàn của tôi, tôi liền dám ra tay đánh người, muốn làm gì?” Tề Minh Châu nói đánh liền đánh, nặng nề vung cánh tay lên đánh xuống.

Cố Vân Khê nắm chặt gậy điện trong tay, thần sắc lãnh đạm chờ đợi.

“Dừng tay.” Một người đàn ông trẻ tuổi không biết từ nơi nào xuất hiện, nhanh chóng bước tới túm lấy cánh tay Tề Minh Châu. Giọng nói có chút quen tai, Cố Vân Khê nhìn qua, ai uy, lại là Tề Tĩnh! Cô không nhìn lầm chứ?

Tề Tĩnh, Tề Minh Châu, Tề Thiệu! Tề lão gia! Lập tức xâu thành một đường thẳng.

Ngay lập tức, cô liền xù lông!

Tề Thiệu và Tề Tĩnh đều là người Tề gia!

Tương lai, Tề thị mà Tề Tĩnh kế thừa chính là Tề thị này sao?

Vậy còn Tề Thiệu? hắn đi đâu rồi?

Hoặc là nói, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Dù sao, Tề Thiệu mới là người thừa kế đứng đầu, con trai duy nhất còn sống của Tề lão gia, là người thừa kế hợp tình hợp lý nhất.

Phải trong hoàn cảnh như thế nào thì Tề Tĩnh mới có thể vượt mặt hắn để kế thừa Tề thị?

Nghĩ tới đây, Cố Vân Khê có chút mất bình tĩnh.

Tề Minh Châu hung tợn trừng to mắt, "Tề Tĩnh, sao cậu dám quản chuyện của tôi? Mau buông tay.”

Tề Tĩnh nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở, "Đây là công ty, thu hồi tính tình đại tiểu thư của cô đi.”

Tề Minh Châu giận tím mặt, "Tên chó c.h.ế.t này, cậu nghĩ mày là ai? Chẳng qua là con riêng......”

Lời này đ.â.m trúng chỗ đau của Tề Tĩnh, khiến sắc mặt y trầm xuống, "Tề Minh Châu.”

Tề Minh Châu hận c.h.ế.t thiếu niên trước mắt, y chính là một vết nhơ, từ nhỏ đã cướp đồ của cô.

“Vốn là con riêng, còn không cho người khác nói? Ha ha, mẹ đẻ ti tiện của cậu......”

“Bốp bốp.” Tề Tĩnh vung tay tát vào mặt đối phương, y tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục mẹ của mình.

Người phụ nữ tội nghiệp đó có gì sai? Bị lừa gạt, nhục nhã, cuối cùng...

Tề Minh Châu ôm khuôn mặt nóng rát, không dám tin, sau đó liền bạo phát, "Cậu dám đánh tôi? Đi c.h.ế.t đi.”

Hai người thế mà ẩu đả ở đại sảnh, thật ra cũng không thể nói là ẩu đả.

Tề Tĩnh chỉ phòng thủ, là Tề Minh Châu đơn phương tiến công, tay chân cùng lên, vừa đá vừa lấy tay cào xé, thế như hổ điên.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, nhưng ai cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Đều là người Tề gia, Tề Minh Châu là trưởng tôn nữ, Tề Tĩnh hay là cháu trai, cả hai đều là ông chủ nhỏ của bọn họ, cho nên ai dám xen vào?

Về phần con hoang hay gì đó, bọn họ quản được sao?