Hơi thở lạnh như băng khiến sắc mặt Mạc Thừa Ân thay đổi, "Cố Vân Khê, dù nói thế nào, nó cũng là người thân huyết mạch tương liên của cháu.”
"Các người không niệm thân tình, lại để cho chúng tôi phải niệm thân tình, da mặt nào có thể dày như vậy?” Cố Vân Khê chưa bao giờ xem ông lão trước mắt là thân nhân, mà là đối thủ, cô tin tưởng đối phương cũng như vậy.
"Tôi chỉ thờ phụng ăn miếng trả miếng, lấy m.á.u trả máu, từ lúc hắn động thủ, hắn chính là kẻ địch của tôi, mà tôi chỉ có một thái độ duy nhất với kẻ địch của mình, chính là đi c.h.ế.t đi.”
"Đánh người nhất định phải đánh tới khi đối phương sợ, đánh tới đối phương không có lực trở tay, như vậy hắn mới nhớ lâu, mới có thể tuyệt hậu hoạn, không phải sao?"
Chẳng lẽ nhẹ nhàng buông tha, chờ đối phương tới hoàn trả lại? Đầu óc cô cũng không bị hỏng.
Thứ cô muốn chính là hủy diệt đương lui của Mạc Khải Hàng, thậm chí chặt đứt con đường kế thừa của Mạc gia lão đại, để cho bọn họ rốt cuộc không có năng lực trả thù.
Lời này làm cho Mạc Thừa Ân trầm mặc, đứa nhỏ này quá thông suốt, cái gì cũng hiểu, đối với nhân tính cùng quy tắc xã hội lại còn hiểu rõ hơn.
Nhưng, cô làm sao có thể vừa từ bi lại vừa tàn khốc?
"Cháu cam lòng với người ngoài như vậy, năm trăm vạn quyên đi con mắt cũng không chớp một cái, nhưng tại sao lại hung ác với người thân như thế?”
"Huyết thống quan trọng, nhưng cũng không quan trọng, không phải sao?" Cố Vân Khê chỉ em anh chị của mình là người thân, đem bọn họ vạch vào phạm vi người của mình, về phần những người khác, tốt thì nhận, còn không thì tỏ rõ quan hệ.
Về phần Mạc gia vì tư lợi, xứng với những người đáng yêu kia sao?
“Tôi và ngài đều là loại người này, cho nên, đừng diễn trước mặt tôi nữa, mệt mỏi biết bao.”
Mạc Thừa Ân lại một lần nữa trầm mặc, ông quả thật không có tình cảm gì đối với mấy đứa trẻ lưu lạc bên ngoài này, nhưng lại giấu chứ không muốn nói toạc ra. Thật lâu sau, ông ta mới nhẹ giọng hỏi, "Cháu có từng cân nhắc đến việc trở về kế thừa Mạc gia hay không?”
Con cháu Mạc gia vì tranh đoạt quyền thừa kế, mà sắp đánh nhau đến vỡ đầu, một đế quốc thương nghiệp khổng lồ như vậy, có mấy người không thể không động tâm đây?
Nhưng, Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu, "Không có hứng thú, tôi nếu như muốn tiền, vậy thì kiếm thôi, còn về phần quyền lực, không phải dấn thân vào chính trị sẽ càng nhanh hơn sao? Cho nên nói, không có lý do gì tôi phải đ.â.m đầu vào Mạc gia đang mang bệnh cả?”
Mạc Thừa Ân cảm thấy cô xuất sắc hơn tất cả con cháu, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là, cô là con gái.
Nữ sinh hướng ngoại, tương lai lập gia đình vậy Mạc thị còn không biết họ gì.
Tuy nhiên, một số sắp xếp có thể được thực hiện trước.
“Một đế quốc khổng lồ không riêng gì đại biểu cho tài phú, còn có địa vị xã hội cao cao tại thượng, cùng với nhân mạch tài nguyên rộng lớn.”
“Bất kể là ngành nghề gì, muốn đứng đầu đều tính cả danh cả lợi.” Cố Vân Khê không có hứng thú làm áo cưới cho người khác, cũng không muốn làm ăn, lại càng không muốn đối mặt với người Mạc gia, cho nên rất nhanh đã đáp lại: “Về phần tôi, kinh tài tuyệt diễm, thời đại này ngăn không được hào quang của tôi. Trăm năm sau, không ai sẽ nhớ rõ Mạc gia, nhưng nhất định sẽ biết tên của tôi.”
Tự tin như vậy, đường hoàng như vậy.
Đáy lòng Mạc Thừa Ân dâng lên một cỗ cảm giác vô lực nồng đậm, thời đại của ông thật sự đã qua, bây giờ thời gian tân sinh quá mãnh liệt, nếu như trẻ lại ba mươi tuổi, nếu như thân thể của ông khỏe mạnh, thì chắc chắn còn có thể tái chiến, nhưng hiện tại..."Tốt, tôi đồng ý với cháu.”
Không đồng ý cũng không được, dù sao không thể tiêu trừ oán hận của cô, lại không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô, chẳng lẽ lại đợi ngày sao cô quay lại báo thù sao?
Ông không cho rằng, chờ sau khi mình chết, con cháu Mạc gia có thể ngăn cản công kích của cô.
"Sảng khoái, vẫn là gừng càng gia càng cay, trấn an tốt cho người nhà của ngài đi, nếu như có lần sau…” Cố Vân Khê chỉ là ý vị thâm trường cười cười, tất cả đều giữ im lặng.
Bên ngoài truyền đến thanh âm cao vút của Cố Hải Triều, "Tiểu Khê, tiểu Khê, em ở đâu? Mau ra đây, xảy ra chuyện lớn rồi!”