“Đồng ý.” Cố Hải Triều không chút do dự mở miệng, "Anh em chúng tôi tuy hai mà một, hơn nữa, trên đời này người tôi tín nhiệm nhất chính là Tiểu Khê nhà tôi.”
"Con bé lương thiện, tài giỏi, quả quyết, có trí tuệ siêu cao mà người thường không có, mang cả nhà thoát khỏi khốn cảnh, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, con bé là kỳ tích trong sinh mệnh của chúng tôi, chúng tôi đều rất yêu em gái, cho dù dùng toàn bộ Mạc gia để đổi, tôi cũng không cần.”
Thái độ của anh rõ ràng, quyền thế tài phú cho dù tốt, nhưng làm sao bằng em gái của anh?
“Anh em chúng tôi sống nương tựa vào nhau nhiều năm, không phải vì một người lòng mang bất chính là có thể ly gián.”
Tiền quan trọng hơn nữa, thì cũng không quan trọng bằng tình thân.
Đương nhiên, Mạc gia là nơi không có tình thân.
Anh nhìn về phía em trai em gái: “Em hai, em ba, các em nói xem?”
Sắc mặt Cố Vân Thải tái nhợt, giống như bị chuyện lúc trước dọa sợ, "Người em yêu nhất là tiểu Khê, em ghét nhất chính là Mạc gia, ở Mạc gia em cũng không dám nhắm mắt ngủ, sợ vừa tỉnh lại, gan đã bị cắt đi.”
Đây là tiếng lòng của người bị hại, nếu như không phải em gái kịp thời ra tay, thì rất có thể cô đã gặp phải.
Ngẫm lại thôi, lông tơ liền dựng thẳng lên, như vậy làm sao có hảo cảm đối với Mạc gia đây?
Cha con Mạc gia không nói gì, mà cho dù bọn họ nói thì cũng không có ai tin.
Cố Hải Ba lạnh như băng nhìn người gọi là ông nội này, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, ngạo mạn đến ghê người.
"Hiện tại, Mạc gia mạnh hơn chúng tôi, nhưng, mười năm sau, hai mươi năm sau, thì chưa chắc. Tôi có lòng tin, anh em chúng tôi đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua giai cấp, đem Mạc gia giẫm dưới lòng bàn chân."
Khi nhục chị em của cậu, còn muốn đè đầu bọn họ xuống, bức bách bọn họ nhận nợ, không phải đều ỷ vào có tiền có thế hay sao?
Một phần nhục nhã này cậu nhớ kỹ, một ngày nào đó sẽ trả lại gấp trăm lần.
Mạc Thừa Ân nghe ra hận ý trong lời nói, liền khẽ thở dài, tại sao mọi chuyện lại đi đến một bước này?
Mạc lão đại nhíu chặt mày, hắn cảm thấy những đứa nhỏ này không thức thời, không biết tiến lùi.
Hắn đã sắp xếp bậc thang rồi, sao lại không chịu đi xuống? Nhất định phải đối nghịch với Mạc gia?
“Các người cứ suy nghĩ lại đi, đừng hành động theo cảm tính, người trẻ tuổi, thế giới này không phải không đen thì trắng.”
"Không sai, nhưng thế giới này không phải xoay quanh ngài." Cố Vân Khê vô cùng chán ghét sự kiêu căng của đối phương, loại người này đã quen dùng tiền tài để giải quyết vấn đề: “Ngài cứ đợi lệnh gọi điều tra của Quốc An đi.”
Mạc lão đại cũng rất chán ghét cô, "Cố Vân Khê, cô quá cuồng vọng, cô cho rằng mình là ai, còn có Quốc An…” Đúng lúc này, điện thoại của Tề lão gia vang lên, ông tiếp điện thoại nói vài câu, thần sắc cực kỳ cổ quái.
“Tiểu Khê, điện thoại của cháu.”
Cố Vân Khê sửng sốt một hồi, muốn tìm cô nhưng tại sao lại gọi điện thoại cho Tề lão gia?
A, có thể do vừa rồi cô đã gọi cho cảnh sát bằng số điện thoại này.
“Là tôi, Cố Vân Khê, ngài đã tới Thâm Thành? Muốn gặp một lần? Có thể, tôi đang ở khách sạn XX.” Cố Vân Khê cũng có chút ngoài ý muốn, tầm mắt xẹt qua người đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một tia lạnh lẽo, "Người của Mạc gia HK cũng ở đây, đúng rồi, cha con Mạc Thừa Ân và Mạc Tư Trung, thật trùng hợp.”
Chờ cô cúp điện thoại, Cố Hải Triều liền khẩn trương hỏi, "Tiểu Khê, là ai vậy?”
Cố Vân Khê mỉm cười, ném ra một quả b.o.m hạng nặng, "Là chú bên Quốc An, đã chuẩn bị xong chưa?"
Cha con Mạc gia nghe xong liền biến sắc, oa oa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Thật sự là muốn chết.
Mạc Thừa Ân nhìn cháu gái bình chân như vại cháu gái, thì càng cảm thấy cô không đơn giản. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Hai nhân viên công tác tới nhìn rất tầm thường, nhưng một đôi mắt tinh quang b.ắ.n ra bốn phía liền nhìn ra không tầm thường.
Một nhân viên công tác nắm tay Cố Vân Khê, thái độ thân thiết, "Bạn học Cố Vân Khê, chúc mừng bạn giành được học bổng quốc gia và giải thưởng phát minh kỹ thuật.”
Một thiếu nữ nho nhỏ, gầy yếu tinh tế, đã đạt tới độ cao mà vô số người cả đời cũng không đạt tới.
Thiên chi kiêu nữ chân chính.
“Cám ơn.” Cố Vân Khê có chút ngượng ngùng.
Cố Hải Ba ngây ngẩn cả người, "Cái gì? Sao tôi không biết?”
Nhân viên công tác cười nói, "Học bổng quốc gia chính là tiền thưởng quốc gia trao cho những sinh viên có phẩm chất học vấn xuất sắc, là một loại vinh dự lớn lao.”
"Giải thưởng lớn về phát minh kỹ thuật là phần thưởng cho những phát minh kỹ thuật quan trọng, đạt đến trình độ tiên tiến quốc tế, thúc đẩy tiến bộ kỹ thuật của một ngành nào đó, bạn học Cố Vân Khê là người trẻ tuổi nhất đoạt được giải, phải nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Cố Vân Khê nghiên cứu phát triển hệ thống quản lý kia, thật sự là thắng đến tê dại, đếm tiền tới tay bị chuột rút, lấy giải thưởng đến mềm tay.
Cha con Mạc gia nhìn nhau, thần sắc đều rất phức tạp, Cố Vân Khê ưu tú hơn bọn họ tưởng tượng.
Cho nên, cô chính thức lọt vào tầm mặt của chính phủ rồi?
Mạc lão đại nhíu chặt mày, nếu là như vậy, muốn diệt trừ cô có lẽ không được.