Cố Vân Khê nói chuyện cùng chị hái, để cô phát ti3t hết những sợ hãi trong lòng, nhìn cô ấy mệt mỏi không chịu nỗi, nhưng nhất quyết không dám nhắm mắt ngủ, khiến Cố Vân Khê khó chịu không nói nên lời: “Ngủ đi, em ở đây với chị.”
“Được.”
Nhìn Cố Vân Thải rốt cục đi vào giấc ngủ, anh em Cố Vân Khê không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ sợ cô lưu lại bóng ma tâm lý gì đó.
Mặt Cố Vân Khê kéo xuống, trong đầu đã chuyển qua vô số biện pháp trừng trị Mạc gia, chỉ là bụng ùng ục điên cuồng đánh thức cô.
Nhưng, tay cô bị Cố Vân Thải nắm thật chặt, chỉ có thể đáng thương nhìn về phía Cố Hải Triều, "Anh cả, em đói bụng.”
Dọc theo đường đi đều không có tâm tình ăn cái gì, chỉ lo lo lắng lắng.
Cố Hải Triều không nói hai lời liền đứng lên, "Anh đi xem có gì ăn không, Tiểu Ba, em ở lại cùng các em ấy nhé.”
“Vâng.”
Hai anh em đều có bóng ma tâm lý, nhất định phải có một người ở lại trông coi không rời.”
Cố Hải Triều đi ra khỏi phòng bệnh, đã bị Mạc lão đại ngăn cản, "Cố Hải Triều, chúng ta nói chuyện đi.”
“Không có tâm trạng.” Cố Hải Triều không nghe thấy, trực tiếp lướt qua hắn.
Ánh mắt Mạc lão đại hơi nheo lại, "Cố Hải Triều, cậu biết tôi là ai không? Tôi là chú ruột của cậu.”
“Tôi không có chú.” Cố Hải Triều đã biết Mạc Khải Hàng bắt em gái đi, cho nên cực kỳ chán ghét Mạc gia.
Luôn miệng nói là họ hàng huyết thống, nhưng lại loại chuyện không khác gì thổ phỉ.
Nếu như có một chút thân tình thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện trơ trẽn này.
Làm hết chuyện xấu, làm sao không biết xấu hổ còn bày ra thái độ hòa ái dễ gần?
Mạc lão đại nhìn thanh niên trẻ tuổi ngây ngô này, trong lòng liên túc suy nghĩ lựa lời, "Cậu là con cháu Mạc gia, chẳng lẽ cậu không muốn gặp ông nội mình sao?”
“Không có hứng thú.” Cố Hải Triều đặc biệt lãnh đạm, Mạc gia đều là những tên khốn kiếp gì vậy? Bị từ chối liền dùng âm chiêu, đánh người bất tỉnh rồi mang đi, đây chính là bắt cóc, là phạm pháp! Anh nhịn không được hoài nghi, đây là muốn đem Cố Vân Thải trở thành vũ khí, bí mật giam giữ, lúc cần thiết sẽ lấy ra.
Nghĩ tới đây, tâm g.i.ế.c người anh cũng đã có.
Ánh mắt Mạc lão đại hơi lạnh xuống, bỗng nhiên mở miệng nói, "Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn biết một chuyện, anh em các người không phải là gián điệp J chứ?”
Lời này quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của Cố Hải Triều, theo bản năng oán giận, "Theo tôi được biết, Mạc Khải Hàng mới là gián điệp J, Mạc gia các người là một ổ rắn chuột, ha ha.”
Sắc mặt Mạc lão đại thay đổi mấy lần, "Cậu quả nhiên biết, Khải Hàng là bị các người đưa vào? Các người sao có thể làm được?”
Xem ra, anh em Cố gia quả thật không đơn giản.
Cố Hải Triều kịp phản ứng, "Ngài đang thăm dò tôi? Mạc gia quả nhiên là hố sâu, không có một người tốt.”
Mạc lão đại còn muốn dây dưa, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Mạc Tư Trung, ngài dây dưa với anh tôi cũng vô dụng thôi, lần này Mạc Khải Hàng nhất định phải thua, về phần Mạc gia có bị liên lụy hay không, vậy từ cầu nhiều phúc đi.”
Là Cố Vân Khê, vẻ mặt cô không kiên nhẫn, người đói bụng tính tình sẽ không tốt.
Đối phương muốn động tới anh chị em bọn họ, vậy nhất định phải thất vọng rồi.
Mạc lão đại im lặng, ánh mắt tiểu cô nương này trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, giống như có thể nhìn thấu tâm tư đối thủ, kỳ quái, một đứa trẻ sao lại có loại ánh mắt này?
Cô trưởng thành quá sớm, thậm chí còn thành thục, khí thế hơn anh cả, giống như là người đứng đầu một nhà.
"Khải Hàng nó không có ác ý, chỉ là muốn giúp mấy đứa về Mạc gia..." Hắn còn không chịu buông tha, thuận miệng bịa ra một lý do.
Hắn cố gắng phóng thích thiện ý, dùng tình cảm đả động đối phương, trước cứu con trai ra rồi nói sau.
Mặc kệ nguyên nhân gì tạo thành cục diện trước mắt, cởi chuông còn phải tìm người buộc chuông, anh em Cố gia này là đương sự quan trọng nhất, ý kiến của bọn họ tự nhiên cũng rất quan trọng.
“Tôi đã gặp rất nhiều người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như ngài đây.” Ánh mắt Cố Vân Khê lạnh lùng, “Các người thành công chọc giận tôi, Mạc Khải Hàng, hắn xong rồi, làm nhiều chuyện bất nghĩa tất tự sát.”
Thượng bất chính hạ tắc loạn, gia phong Mạc gia không được rồi.
Nhìn Mạc Khải Hàng bắt người thuần thục như vậy, có thể thấy được bình thường làm loại chuyện này cũng không ít.
Trong đầu Mạc lão lóe lên một đạo linh quang, bỗng nhiên ngộ ra, kinh hãi không hiểu, "Cô…là cô!!”