Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 177




“Hôm nay tốn rất nhiều tiền...” Tuy rằng tất cả đều là em gái bỏ tiền, nhưng Cố Vân Thải cũng đau lòng.
Cố Vân Khê và Khương Nghị hợp tác kinh doanh chứng khoán quốc khố, đã sớm kiếm được đầy bồn đầy bát, là tiểu phú bà mười đánh mười.
“Trân châu không đắt, mua đi, mua đi.” Những thứ này đối với cô mà nói đều là số tiền nhỏ.
Cô cười híp mắt đeo khuyên tai trân châu cho chị gái, không thể không nói, khí chất Cố Vân Thải rất thích hợp với trân châu mượt mà.
“Thật đẹp mắt.”
Hai chị em nhìn nhau cười, dịu dàng thắm thiết, Tề Thiệu ở bên cạnh cũng có chút hâm mộ.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói kinh ngạc, "Anh Tề Thiệu.”
Là mấy cô gái trẻ tuổi, trong đó có một người là Ngụy Như Tuyết, một người là cháu gái đích tôn của Tề gia, Tề Minh Châu: “Chú nhỏ, sao chú lại ở nơi này?”
Tề Thiệu thản nhiên nhìn lướt qua, "Đưa bạn bè đi chơi.”
Tề Minh Châu theo bản năng nhìn về phía chị em Cố gia, bạn của chú? Không phải chứ?
Ngụy Như Tuyết cũng nhìn thấy Cố Vân Khê, nhíu mày, "Sao lại là cô?”
Tề Minh Châu tò mò hỏi, "Chị Như Tuyết, chị biết các cô ấy sao?”
Trong lòng Ngụy Như Tuyết lộp bộp, "Em không biết? đây là em họ của Tề Thiệu, tính ra cũng là thân thích của em.”
Tề Minh Châu liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố gia không phải xuất thân danh môn, cô còn chướng mắt.
“Hiểu lầm rồi, Tề gia chúng ta làm sao có thân thích mộc mạc như vậy?”
Cô hất cằm nhọn, từ trên cao nhìn xuống, bắt đầu chất vấn, "Hai người nói gì đi? Là em họ của ai? Không phải dựa dẫm bấu víu lấy quan hệ chứ, đầu năm nay, người không biết xấu hổ cũng thật nhiều.”
“Tề Minh Châu.” Tề Thiệu lạnh lùng quát khẽ, "Chú ý lời nói cử chỉ của cháu đi.”
Tề Minh Châu có vẻ hơi sợ hắn, thấp giọng nói: "Chú, cháu chỉ tò mò cho nên mới hỏ.”
Cố Vân Khê cũng lười nhát chơi đùa tâm nhãn với bọn họ, “Tề Thiệu, tối nay tôi mời Tề lão gia đến ăn cơm, có nơi nào tương đối thích hợp không?”
Tề Thiệu rất phối hợp, nói, "Nhà hàng của khách sạn Thịnh Thế đi, cha tôi rất thích ăn ở đó.”
“Được, giúp tôi hẹn ông cụ, lần này là tôi mời khách.” Cố Vân Khê đáp lễ, "Coi như cám ơn ông ấy đã mời anh em chúng tôi tới du lịch, còn bao hết chi phí.”
Tề Minh Châu xanh mặt, "Điều này sao có thể? Tôi cũng không biết việc này.” “Chỉ có thể nói rõ, địa vị của cô không đáng là gì trong gia tộc.” Cố Vân Khê nhẹ nhàng nói một câu, khiến Tề Minh Châu mất hết thể diện.
Nhìn bóng dáng Cố Vân Khê đi xa, ánh mắt Ngụy Như Tuyết dần dần thay đổi.
Muốn mời người ăn cơm, đương nhiên phải tỏ ra trịnh trọng, anh em Cố Vân Khê đến khách sạn Thịnh Thế trước, bàn bạc thực đơn mời khách buổi tối với khách sạn.
Mỗi một chi tiết đều phải quyết định trước.
Cố Vân Khê đứng dậy đi toilet, đi trong hành lang thật dài, đi đến muốn hôn mê, tại sao đường đến toilet lại giống như một cái mê cung vậy?
Chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện một người, đối phương cũng không nhìn đường, cho nên liền đụng vào trước mặt.
“Phanh.” Hai người đụng vào nhau, đều ngã sấp xuống đất.
“Thật ngại quá.” Người đàn ông trẻ tuổi bò dậy trước, chủ động vươn tay muốn đỡ Cố Vân Khê đứng lên, nhưng sau khi thấy rõ mặt Cố Vân Khê, thì liền hít một ngụm khí lạnh, "A, cô...là ai? Họ cô là gì? Có phải họ Mạc hay không?”
Họ Mạc? Cảnh báo trong đầu Cố Vân Khê lập tức vang lên......
Cố Vân Khê thản nhiên nhìn thoáng qua, rồi mới quay đầu bước đi.
Đối phương lập tức đuổi theo, "Cô gái, sao cô lại không nói lời nào? Không phải bị câm chứ.”
Cố Vân Khê sợ phiền toái, nhưng cũng không phải người sợ phiền phức, thế là lạnh lùng hỏi ngược lại, "Vì sao tôi phải nói chuyện với một người xa lạ? Không tùy bắt chuyện với người lạ, đây là điều tối thiểu.”
Người đàn ông kia không ngờ cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sửng sốt một chút mới nhớ tới giới thiệu bản thân, "Tôi tên Mạc Khải Hàng, là người HK..."
Không đợi hắn nói xong, khóe mắt Cố Vân Khê liền giật giật, mẹ nó, lại là người Mạc gia, đúng là xui xẻo mà.
“Rõ ràng là một tên đàn ông cao lớn lại đi ngăn cản một cô gái nhỏ, muốn phi lễ sao?”
Mạc Khải Hàng hoảng sợ, "Không không không, đương nhiên không phải.”
“Tôi chỉ cảm thấy diện mạo của cô có chút giống tổ tông nhà tôi.”
Ngũ quan của Cố Vân Khê còn chưa nẩy nở, nhưng đã có hình thức ban đầu của mỹ nhân, mặt mày như họa, làn da trắng như tuyết.
Trong lòng cô đã hùng hùng hổ hổ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, “Ồ, vật có đồ giống nhau, người cũng có người tương tự, đâu cần ngạc nhiên như vậy không? Tôi cũng không có hứng thú làm tiểu tổ tông nhà người khác, còn không mau tránh ra, dây dưa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tôi chỉ hỏi một câu cuối cùng, cô họ gì?” Mạc Khải Hàng càng nhìn càng cảm thấy diện mạo cô cực kỳ giống cô gái trong tấm hình kia.
"Đây là chuyện riêng tư cá nhân, tôi từ chối trả lời, anh cũng đừng tưởng rằng tôi tuổi còn nhỏ là dễ lừa gạt." Cố Vân Khê không hề che giấu cá tính cường thế của mình, "Bắt chuyện với một đứa trẻ vị thành niên, lương tâm của anh sẽ không đau sao?"
Nói xong câu đó, cô liền vòng qua người đối phương rồi đi về phía trước.