Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 153




Cơm cuối cùng đã nấu chín, Cố Vân Khê đợi một lúc lâu mới mở nồi, trước tiên nếm thử cơm trong nồi cơm điện trong nước, ghét bỏ nhổ ra, có hạt chưa chín kỹ, không có độ dẻo, đây là nguyên nhân chịu nhiệt không đều.
Nồi cơm điện của nước R mạnh hơn nhiều, khó trách chiếm tỷ lệ thị trường No. 1, tiêu thụ trên toàn thế giới.
Cơm nấu ra không cháy, cũng không nhão, nhưng nói ngon thì lại chưa tới mức.
Hàm lượng kỹ thuật của nồi cơm điện này nhìn không cao, nhưng hai miếng kim loại này lại chịu nhiệt chính xác, vẫn có độ khó nhất định.
Xem ra trong và ngoài nước đều là nồi cơm điện cơ giới, nắp và nồi tách ra, dễ rò khí, chức năng cũng tương đối đơn điệu.
Nếu như có thể làm ra nồi cơm điện tử, không riêng gì nấu cơm nấu cháo, còn có thể nấu canh, hầm thịt, một nồi dùng nhiều, tin tưởng sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt khách hàng.
Không riêng gì bán ở trong nước, còn có thể bán ra nước ngoài kiếm ngoại hối, thuận tiện đoạt lấy thị trường hiện có của nồi cơm điện nước R.
Hơn nữa, nghe nói hiện tại thiếu hụt ngoại hối... phân trọng điểm, đây là một lợi thế trọng điểm đàm phán.
Cô nghĩ rất tốt đẹp, vui vẻ thả mình ra, ngồi trong ga ra bắt đầu tháo nồi cơm điện.
Một cái không đủ, lại thêm một cái, mỗi khi dỡ đồ chính là lúc cô vui vẻ nhất.
Cô đang vui vẻ, một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên, "Anh đang làm gì vậy?
Cố Vân Khê trầm mê trong trò chơi mới, chơi đến quên cả trời đất, cũng không ngẩng đầu lên, "Tháo nồi cơm điện.”
Nồi cơm điện hoàn toàn mới ngay cả bảng hiệu còn chưa dỡ, đã bị tháo thành một đống rác rưởi, người nọ tựa hồ có chút nhìn không quen, "Đứa trẻ hư nhà ai đây?"
“Nhà họ Cố, tôi tự tháo từ vui, còn cảm thấy rất tự hào.” Cố Vân Khê còn hát, đặc biệt vui vẻ.
Người nọ trầm mặc vài giây, "Ông xác định đó không phải đồ của Tề gia chứ?”
Động tác của Cố Vân Khê dừng lại, lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ông lão nghiêm túc mặc âu phục dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, đường nét khuôn mặt này... có vài phần tương tự Tề Thiệu.
Năm sáu người vây quanh ông, nhìn rất phô trương.
Cô chớp chớp mắt, thầm kêu một tiếng không tốt, ai uy, sẽ không như vậy chứ, rõ ràng Tề Thiệu nói, nơi này chỉ có hắn và vợ chồng thím Thiệu ở, người nhà của hắn chưa từng tới.
Quên đi, hắn không nói, cô coi như không biết.
Trên mặt cô bất động thanh sắc, cười híp mắt mở miệng, "Bạn học cũ a......”
Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể cô cứng đờ, miệng thối, xong đời, xã tử! Cứu với! “Phốc.” Có người nhịn không được cười phun ra.
Mặt lão già nghiêm túc kia hơi rạn nứt, khiếp sợ không thôi, "Cháu gọi ta là gì?”
Cố Vân Khê không biết phải làm sao, thật ngại quá, cô muốn gọi đồng chí già.
Nhưng sai cũng không thể nhận, chỉ có thể kiên trì đi xuống, nghiêm túc hỏi ngược lại, "Sao? cháu gọi sai sao? lớn tuổi, thì gọi một tiếng bạn học cũ? chẳng lẽ còn muốn bạn học nhỏ?
Chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác!
Vẻ mặt ông lão nghiêm túc một lời khó nói hết, giơ tay lên, "Cháu tiếp tục đi.”
Ông cũng muốn xem cô còn có thể ba hoa cái gì.
Cố Vân Khê cứ ngồi như vậy, dùng ngữ khí vô cùng chân thành tha thiết nói, "Bạn học cũ, cháu đây là đang làm một nghiên cứu hạng mục mấy trăm triệu, vĩ đại nghiêm túc mà lại thần thánh, mục đích tạo phúc rộng rãi cho các nữ đồng chí cùng một bộ phận nhỏ nam đồng bào."
Cô nhìn ông lão từ trên xuống dưới vài lần, "Không bao gồm ông.”
Thành công này khiến cho ông lão, tò mò, "Lời này có ý gì?”
Cố Vân Khê ngồi dưới đất chậm rãi nói, từ sự vất vả của phụ nữ làm việc nhà, đến sự nỗ lực và hy sinh của họ vì gia đình, lại nâng cao lập ý, cô muốn giải cứu những người phụ nữ bị mắc kẹt trong việc nhà nặng nề này, giải phóng hai tay của họ, để họ có nhiều thời gian hoàn thành ước mơ của mình, thúc đẩy sự phát triển của xã hội, cống hiến nhiều cho đất nước vân vân, trích dẫn kinh điển, nói đạo lý rõ ràng.
Cô nói rất nghiêm túc, thần thái phi dương, tràn đầy tự tin.
Giống như ai không ủng hộ cô, chính là phần tử phản xã hội, là tội phạm không thể tha thứ.
Tề Lão gia: … Có thể thổi như vậy, lý do thoái thác tẩy não, rốt cuộc học được ở đâu?
“Chuyện đó có liên quan gì đến một số ít đàn ông?”
Cố Vân Khê nghiêm túc nói hưu nói vượn, "Một bộ phần đàn ông này nguyện ý chia sẻ việc nhà, có thể nói là người chồng khó có được, có trách nhiệm có đảm đương, cháu rất bội phục những người này, nguyện ý trợ giúp bọn họ..."
Tề Lão gia ra dấu dừng lại: "Nói cho cùng, rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
Đừng nhìn Cố Vân Khê nói không ngừng, còn không quên làm việc, cô cầm nồi cơm điện đã mở ra để quan sát, còn không quên ghi chép, một công hai việc.
“Làm ra nồi cơm điện hoàn toàn tự động, một nồi đa tác dụng, nấu cơm nấu canh hầm đồ ngọt, chỉ có ông không nghĩ tới, chứ không có gì nó không làm được.”
Nhìn bộ dáng chuyên chú của cô, Tề lão gia tử thấy được bóng dáng Tề Thiệu ở trên người cô, thích phá đồ, nghiêm túc như nhau.
Đúng vậy, lời của cô rất nhiều, rất hoạt bát.