Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 131




Cố Vân Khê gọi anh cả tới, trực tiếp chuyển máy tính lên phòng làm việc ở lầu hai xưởng.

Thi cấp ba đag ngay trước mắt, Cố Hải Ba và Cố Vân Thải đã không đến trường nữa, ở văn phòng ôn tập bài tập, có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi Cố Vân Khê.

Cố Hải Ba thấy thế tò mò hỏi, "Em gái, đây là cái gì?”

“Máy tính.”

Vừa nghe nói là máy tính trong truyền thuyết, Cố Hải Ba hăng hái, lại gần nói, "Em dạy anh chơi thế nào đi.”

"Được a, chờ anh thi xong, nghỉ hè sẽ cho anh chơi đủ." Cố Vân Khê cười híp mắt mở máy tính, giờ khắc này cô hạ quyết tâm, muốn làm ra hệ thống quản lý thư viện.

Chỉ dựa vào sức mạnh của một mình cô là không được, cô dự định thi tốt nghiệp trung học xong, trong kỳ nghỉ hè mời Tề Thiệu cùng làm.

Năm mươi cái máy tính tính là cái gì, đây mới là tuyệt sát cuối cùng của cô.

Chủ nhật, Cố Vân Khê không đi đâu cả, ngủ nướng một giấc, đến hơn mười giờ mới bò dậy.

Cô đang ăn trứng gà, thì Khương Nghị liền tìm tới, giống như Đại tướng quân đánh thắng trận hăng hái, "Cố Vân Khê, cô xem, đây là thành tích một tuần.”

Cố Vân Khê nhìn sổ tiết kiệm, trong mắt tràn đầy ý cười, "Làm tốt lắm, vất vả rồi.”

Một tuần làm năm ngày, một ngày kiếm bốn ngàn, bảy thành chính là mười bốn ngàn, Khương Nghị cũng kiếm được sáu ngàn.

Gã cả đời này đều không có kiếm được nhiều tiền như vậy, hưng phấn muốn bay lên, tâm tình cực kỳ cao vút.

“Tôi muốn phần thưởng, muốn uống một chén canh gà, được không?”

Trước kia cũng không dám điểm danh muốn ăn cái gì, đều là cho cái gì thì ăn cái đó, quả nhiên có tiền liền có sức mạnh.

Cố Vân Khê liếc mắt, "Cái này phải hỏi chị hai, tôi không làm chủ được.”

Cố Vân Thải đưa một chén sữa mạch tới, "Có thể, không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ đi mua gà mái, tất cả mọi người bồi bổ, em gái sắp thi đại học, dinh dưỡng phải đầy đủ.”

Tuy rằng trọng điểm là Cố Vân Khê, nhưng Khương Nghị vẫn vui vẻ.

Gã hăng hái dạt dào kể lại chuyện xưa một tuần này ở trên xe lửa, cùng các loại người đấu trí đấu dũng, nói chỗ đặc sắc, lại hoa chân múa tay vui sướng. “Tôi mới biết giao tiếp với người khác lại có nhiều môn đạo như vậy, may mắn chúng ta một đường đủ khiêm tốn, mặc áo cũ ngồi ghế cứng, bốn huynh đệ thay phiên trông coi.”

“Tuy rằng rất vất vả, nhưng tất cả đều đáng giá, đạp ngựa kiếm tiền thật nhanh, so với cướp tiền còn nhanh hơn.”

Cố Vân Khê nhìn dáng vẻ đắc ý của gã, lo lắng người nghèo chợt giàu sẽ mất kiểm soát, cầm giữ không được mà xảy ra chuyện, "Anh định tiêu số tiền này như thế nào? Nếu không, mua nhà đi, ở gần nhà chúng ta tìm xem có ai bán nhà hay không, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Khương Nghị lập tức vui vẻ đáp ứng, có thể có được một căn nhà thuộc về mình, là giấc mộng của vô số người, gã cũng không ngoại lệ.

Chấp niệm của người Hoa đối với nhà cửa đã được khắc sâu trong gen.

Tốt lắm, gã nói làm là làm, tuần sau cầm một tờ giấy chứng nhận khoe khoang, "Tôi mua nhà bên cạnh rồi."

Cố Vân Thải đang đọc sách ngẩng đầu, khiếp sợ không thôi, "Trùng hợp như vậy?”

Khương Nghị vừa cười lại vừa bất đắc dĩ, "Không trùng hợp, đây là năng lực tiền mặt giải quyết, tôi tốn gấp ba lần giá tiền, vét sạch túi tiền, còn chưa đủ tiền để phá bỏ xây dựng lại.”

Hai chị em Cố Vân Khê:...... Có cần thiết không?

Cố Vân Thải nhịn không được châm chọc, "Anh hơi bay rồi.”

Đương nhiên, bây giờ là mua lỗ, nhưng qua vài năm nữa liền tăng giá trị, khu vực kia thật tốt, ngồi ôm hai phố buôn bán lớn, lấy yên tĩnh trong náo nhiệt, nói không chừng còn có thể phá bỏ và dời đi nơi khác.

Khương Nghị không chỉ muốn làm hàng xóm với Cố Vân Khê mà còn nhìn về phía Cố Vân Thải.

“Vân Thải, cầu cô một chuyện.”

Thường xuyên cùng một chỗ ăn cơm, Cố Vân Thải cũng dần thân thiết với gã, tựa như một huynh trưởng khác, rất biết chăm sóc cô, có cái gì ăn đều sẽ mang cho anh em bọn họ một phần.

“Anh nói đi.”

Khương Nghị chắp tay về phía cô, "Giúp tôi quản tiền, được không? Người nhà ta không đáng tin cậy, tôi lại là một tên đàn ông tiêu tiền không đếm.”

Cố Vân Khê kinh ngạc vạn phần, cô không nghe lầm chứ?

Cố Vân Thải lại càng hoảng sợ hơn, "A, tôi không được, anh bảo em gái tôi giúp đi.”

Khương Nghị bĩu môi, "Cô ấy quá thông minh, tôi có chút sợ cô ấy, cô ôn nhu thiện lương lại thành thật, tôi tin tưởng cô.”

Cho nên, đây là ghét bỏ Cố Vân Khê quá thông minh? Cố Vân Khê muốn đuổi người.