“Muốn.” Cố Vân Khê đang tuổi lớn, ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không béo lên.
Yamaguchi Minako cười nói, "Tôi mời cô gia nhập tổ nghiên cứu của chúng ta, mỗi tháng trả cô một ngàn khối tiền lương, thế nào?"
Cô ta đã hỏi thăm qua, người Hoa quốc mỗi tháng thu nhập một trăm đã xem như cao.
Ai ngờ, Cố Vân Khê vẻ mặt ghét bỏ, "Thật keo kiệt.”
Xưởng nhà bọn họ một tháng có thể kiếm được mấy trăm ngàn, cho dù bốn anh em chia đều, cô cũng có thể được chia đến chục ngàn.
“Đây là đuổi ăn mày, tiểu thư Yamaguchi Minako, cô xem thường tôi như vậy, chúng ta không thể làm bạn được.”
Cô nghiêm mặt” "Từ giờ trở đi, xin cô im lặng, ăn xong bữa cơm này thì đường ai nấy đi, trên đường gặp nhau cũng đừng chào hỏi."
Yamaguchi Minako lại một lần nữa cảm thấy bất lực và không thể dự đoán trước một người không theo lý lẽ.
“Cô ra giá đi, mặc kệ bao nhiêu tôi đều đồng ý.”
Cố Vân Khê thuận miệng nói, "Một triệu.”
Yamaguchi Minako thất thanh thét chói tai, "Cái gì?" Cô không nghe lầm chứ?
“Là Mỹ kim (đô la), một tháng.” Cố Vân Khê cố ý dọa lui đối phương.
“Cô cướp tiền à.” Khuôn mặt Yamaguchi Minako vặn vẹo, nhìn có chút dữ tợn.
Cố Vân Khê không nhịn được thưởng thức vài giây, "Minako tiểu thư, cô là thục nữ, chú ý hình tượng.”
Cô đặt đũa xuống, nho nhã lễ độ, "Tôi ăn no rồi, cảm ơn cô đã khoản đãi, tôi ăn rất ngon, lần sau đừng mời nữa.”
Cô cầm cặp sách đi ra ngoài, Yamaguchi Minako tức giận trừng mắt, không cam lòng đuổi theo, "Bạn học Cố, chúng ta còn chưa nói xong..."
Cô ta bắt lấy cánh tay Cố Vân Khê, Cố Vân Khê dùng sức giãy dụa, hai người dây dưa không biết như thế nào đụng vào cửa phòng bao bên phải.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, mấy người đàn ông ngồi ngay ngắn bên trong kinh ngạc nhìn qua.
Cố Vân Khê liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám người Inoue, tầm mắt đảo qua, bất động thanh sắc đem khuôn mặt những người này ghi tạc trong lòng, lại ra vẻ tức giận đẩy Yamaguchi Minako ra, "Thật đáng ghét, mất mặt ném về tận nhà.” Hai tay cô che mặt chạy ra ngoài như một cơn gió.
Dù sao, mục đích của cô đã đạt tới, nên nói đều nói, người nên gặp đều đã thấy được.
Tuy nhiên, đợt thao tác này của bọn họ thành công hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cô vốn không có hứng thú với hệ điều hành này, chủ yếu là không rảnh không có tinh lực.
Nhưng hiện tại, cô có một chút hứng thú như vậy, ở điểm mấu chốt cắt râu, đánh ngã đối phương, ngẫm lại liền có chút hưng phấn.
Để cho cô suy nghĩ thật kỹ, nên làm như thế nào.
Chờ cô vừa đi, Inoue quát lớn, "Phế vật, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt.”
Yamaguchi Minako rất ủy khuất, nhưng trước mặt nhiều đại lão như vậy cũng không dám nhiều lời, chỉ nói một câu, "Đầu óc của cô ta tư duy không giống với người khác, còn không hiểu tầm quan trọng của danh lợi."
“Tất cả đều là lấy cớ.” Inoue có chút nghẹn hỏa, dừng một chút, "Cô tá có nhìn thấy tôi không?”
Yamaguchi Minako hé miệng, "Chắc là không, cô ấy không quen anh, nhìn thấy anh chắc cũng không nhận ra.”
Inoue:...... Lời này gã cũng không muốn nghe!
Gã nhìn về phía người đàn ông ở giữa, cung kính hỏi, "Tiểu Lâm tiên sinh, ngài cảm thấy như thế nào?"
Tiểu Lâm tiên sinh thần sắc khinh miệt, "Người này có rõ ràng tính cách thiếu hụt, cố chấp thanh cao, không có biện pháp giao tiếp cùng người bình thường, đây có lẽ là bệnh chung của thiên tài, người này tương lai khó thành tài, về sau không cần phải lãng phí thời gian ở trên người cô ta."
Người nước R bởi vì túi áo phồng lên, cho nên đều có chút phiêu, trời sinh tính mộ cường, ở trong mắt bọn họ, chỉ có Mễ Quốc mới là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, những thứ khác đều không tính là gì.
Inoue cảm thấy Cố Vân Khê là người đưa ra ý tưởng, hẳn là có chút gì đó, đáng tiếc, cô cũng không trao đổi với bọn họ, trong mắt chỉ có sách vở, đúng là một con mọt sách.
“Cô ấy có thể có chút ý tưởng về hệ thống quản lý thư viện.” Gã vẫn rất muốn ngồi xuống nói chuyện với cô, xem có thể tìm được tin tức hữu dụng hay không.
Tiểu Lâm tiên sinh khoát tay, "Ý tưởng thiên mã hành không của một tiểu nha đầu chẳng có gì lạ, nhưng ý tưởng và thao tác thực tế khác nhau một trời một vực, không cần để ý tới.”
Còn một triệu Mỹ kim một tháng, rõ ràng là cố ý, một chút cũng không khéo đưa đẩy, ngây thơ buồn cười.
“Tôi tìm tập đoàn Điền Trung viện trợ cho các cậu, các cậu làm tốt, đừng để mọi người thất vọng.”
Inoue nhìn Điền Trung tiên sinh bên kia, trịnh trọng thi lễ, "Vâng.”