Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 120




Cố Hải Triều vốn làm người công cụ bị người ta xem nhẹ, lại là lần đầu tiên nghênh đón vô số ánh mắt chú ý, dẫn đến chân tay luống cuống, đây chính là các giáo sư đại học danh tiếng! Đều là người làm công tác văn hóa!

Anh là học sinh trung học, đứng ở chỗ này đã đủ tự ti.

Nhưng anh không thể làm cho em gái mất mặt, cố gắng trấn định đứng lên chào hỏi mọi người.

"Xin chào mọi người, tôi là Cố Hải Triều, hiện đang quản lý một nhà xưởng, hy vọng có thể học hỏi thêm chút kiến thức."

Giáo sư Trương lập tức đồng ý, phân phó, chỉ chốc lát sau liền đưa tới hai tấm thẻ dự thính và thẻ cơm.

Cố Hải Triều hưng phấn hai mắt tỏa sáng, cầm tấm thẻ dự thính, yêu thích không buông tay, a a a, đây là cung điện tri thức mà vô số người hướng tới.

Không nghĩ có một ngày, anh có thể đi vào dự thính!

Anh quyết định, sau này rảnh rỗi thì tới nghe giảng, tranh thủ học nhiều một chút, mới không phụ nỗi khổ tâm này của em gái.

Đồng bạn Yamaguchi Minako của Inoue hơi cau mày, nói: "Vậy trận đấu của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Bọn họ vì trận đấu này tốn không ít tâm tư, chỉ vì muốn khai hỏa danh hiệu của mình, thêm một khoản vàng rực rỡ cho phần lý lịch cá nhân.

Giáo sư Trương thuận miệng đáp: “Hết hạn sẽ thi đấu tiếp, thế nào?”

“Được rồi.” Tinh thần của Inoue đã bị hệ thống quản lý thư viện hấp dẫn, đối với trận đấu ngược lại không có hứng thú quá lớn.

Trận đấu thắng thì như thế nào, thêm một nét bút vào lý lịch hoàn mỹ của mình, dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nhưng, nếu như thiết kế ra hệ thống quản lý thư viện, đó sẽ là sáng kiến vượt thời đại, vang danh toàn thế giới.

Còn có thể đăng ký bằng sáng chế, bán ra toàn thế giới, mang đến cho mình lợi nhuận khổng lồ.

Có thể nói là, danh lợi song thu!

Thế nhưng vấn đề là, đối thủ của gã chính là những giáo sư này! Phải nghĩ cách để họ không lập dự án nghiên cứu!

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc gã một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

Suy nghĩ nhiều, cô làm sao có thể đem cơ hội như vậy tặng cho đối phương đây?

Tuy nhiên chỉ là để cho bọn họ nhìn thấy, nhưng lại không ăn được đến miệng mà thôi.



Nhà ga, Cố Hải Triều quay đầu nhìn người trong xe ba bánh, "Đến rồi, mau xuống xe.” Dọc theo đường đi, Tề Thiệu đều cùng Cố Vân Khê trò chuyện về ý tưởng hệ thống quản lý thư viện, hai người trò chuyện rất hăng say, ý tưởng cũng rất nhiều, bất tri bất giác quên mất thời gian.

Tề Thiệu xuống xe, còn có chút ý chưa nói hết, "Thật hy vọng nhóc mau tới đây đọc sách, chúng ta có nhiều thời gian tâm sự trao đổi hơn.”

Nói chuyện phiếm với cô là một chuyện vô cùng vui vẻ, lời hắn nói cô đều hiểu, suy nghĩ thiên mã hành không của cô, hắn cũng có thể hiểu.

“Nếu anh cảm thấy hứng thú như vậy, có thể thử một chút.” Cố Vân Khê cũng không có ý định tự mình động thủ, dù sao cô vẫn thấy hứng thú với máy móc hơn.

Tề Thiệu khẽ lắc đầu, "Bài tập của tôi rất nặng, ngoại trừ học vật lý ở trường, còn mời gia sư đến học máy tính và kinh tế tài chính.”

Khóe miệng Cố Vân Khê co rút, những đứa trẻ khác bồi dưỡng tài nghệ, học cầm kỳ thư họa, mà hắn, học máy tính miễn cưỡng xem như bồi dưỡng hứng thú yêu thích, nhưng kinh tế tài chính này là chuyện gì đây?

Chậc chậc chậc, thiên tài cũng có nỗi khổ không muốn người khác biết.

Tiễn Tề Thiệu đi, lúc hai anh em về tới nhà thì đã khuya, bóng đêm đen kịt, đèn đường lờ mờ, may mắn đầu xe ba bánh có đèn, chiếu sáng đường về nhà.

Trong sân im ắng, đèn nhà họ Cố còn sáng, Cố Vân Thải và Cố Hải Ba còn chưa ngủ, đang chờ bọn họ về nhà.

“Cuối cùng cũng về rồi, ăn mì trộn không?”

“Ăn.” Cố Hải Triều cảm thấy mình lại đói bụng.



Cố Vân Khê mất vài ngày để liệt kê từng chức năng của hệ thống quản lý thư viện hiện đại, ngay cả trang web như thế nào cũng vẽ ra, chi tiết rất rõ ràng.

Liên tiếp viết vài trang, đều là đồ thực dụng.

Rốt cục viết xong, cô cất kỹ xấp tài liệu này, tạm thời cất đi, còn chưa tới lúc lấy ra.

Những ngày kế tiếp, cô bắt đầu đi học ở khắp nơi, chỉ cần cảm thấy hứng thú đều đi nghe một chút.

Tài liệu học và máy móc rõ ràng là lạc hậu, còn không tiên tiến bằng tri thức dự trữ của cô.

Cho nên, cô thường xuyên chạy đến khoa máy tính và khoa kỹ thuật điện tử.

Các giáo sư cũng rất chiếu cố cô, mỗi lần nhìn thấy đều gọi cô tới quan tâm vài câu, hỏi cô có chỗ nào không hiểu.

Cố Vân Khê thông minh hiếu học, tính lĩnh ngộ cao, học đặc biệt nhanh, tự nhiên được các giáo viên yêu thích, cho phép cô tự do ra vào phòng máy tính.

Trong phòng máy, cô thường gặp nhóm Inoue và nhóm bạn của gã, họ tập trung vào việc cải tiến hệ thống Windows, Mà Inoue đang nghiên cứu hệ thống thư viện.

Bất quá, theo quan sát của cô, tiến triển cũng không lớn, bọn họ ngay từ đầu đã đi lệch.

Cô bày tỏ, trầm mặc là vàng, nhìn được rồi.