Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 106




“Cháu biết.” Cố Vân Khê châm chọc khiêu khích, dám nhảy ra oán hận bọn họ, cũng đừng trách cô trực tiếp xử gọn: “Cho nên, vô cùng tò mò sao lại biết đuổi theo nam sinh? Trưởng thành thật sớm, là do mọi người dạy sao? Nhưng mà, nam sinh người ta gia thế tốt, lớn lên cũng tốt, tuyệt đối chướng mắt Cố Như.”
Tầm mắt của cô rơi vào trong Nhị phonhg, Cố Như đang trốn ở bên trong.
“Cố Như, em ra đây, chúng ta coi như đối mặt với nhau.”
Cố Như là người như thế nào, cô xem như đã hiểu, trước khi sống lại không thông minh, sau khi sống lại cũng không trở nên thông minh, một lòng đem hy vọng ký thác vào chinh phục đàn ông, từ đó đạt được quái luận trên toàn thế giới.
Người như vậy sẽ chịu để yên sao? Không đâu.
Cố lão thái thật sự không biết việc này, nghe vậy thì trong lòng kinh nghi bất định.
Cố Như rốt cuộc cũng có động tĩnh, cười yếu ớt đi ra, "Chị Tiểu Khê, em đang chăm chỉ học tập, tranh thủ đến trung học cơ sở lại nhảy lớp, lại tranh thủ thi Thanh Bắc, về phần chị nói nam sinh gì, em không biết, em không biết vì sao chị nhằm vào em, em thật sự rất khó chịu..."
Cô ta am hiểu nhất chính là giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của thế nhân.
Mà Cố Vân Khê ngược lại, có thể động thủ tuyệt không BB, "Hôm nay chị nhìn thấy hắn, hắn có nhắc tới em..."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, vẻ mặt khó xử, tựa hồ đang suy nghĩ nói như thế nào.
Trái tim Cố Như run lên, không tự chủ được truy hỏi, "Anh ấy nói thế nào?”
Thi thoảng cô ta rảnh thì đều đi kiếm Tề Tĩnh, nhưng Tề Tĩnh luôn có thể tránh được, cô không gặp được người, cho dù muôn vàn thủ đoạn cũng không dùng được.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều thay đổi, hóa ra là thật sự có một nam sinh như vậy, chậc chậc, cô bé này chỉ mới mười tuổi thôi.
Cố Vân Khê cười ha ha, "Không phải em không biết sao? Vậy chị cũng không cần nói nữa, ha ha.”
Cố Như tức giận đến phát điên lên, đầu nóng lên, lớn tiếng nói, "Anh cả, nghe nói xưởng ăng ten Teletubbies kia là anh mở, một ngày bán nhiều đài như vậy, mỗi ngày kiếm tiền, thật làm cho người ta hâm mộ. Bất quá, có tiền thì nên hiếu kính trưởng bối trong nhà một chút đúng không?"
Cô ta vốn muốn mượn tay Chu gia chỉnh đốn anh em Cố Hải Triều, kết quả, Chu gia không biết gặp xui xẻo gì, gặp phải phiền toái, Chu Ngọc Khiết tự lo không xuể, làm sao để ý đến cái khác. Cô vì thế còn cố ý hỏi thăm một chút, chiếm được một bí mật kinh người, ghen ghét hoàn toàn thay đổi.
Sao lại như vậy? Tuy rằng biết ba anh em Cố Hải Triều tương lai đều có tiền đồ không tệ, nhưng, tuyệt không có chuyện phất nhanh.
Như một đạo sấm sét đánh xuống, Cố lão thái trợn mắt há hốc mồm.
Hàng xóm kích động vây quanh, "Cái gì, ăng ten Teletubbies là do Hải Triều mở? Trời ạ, vậy kiếm tiền lâu rồi.”
“Hải Triều, một ngày cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Tôi tính toán một chút, dù thế nào cũng có một ngàn.”
Lần này ánh mắt mọi người đều sáng lên, một ngàn a, mẹ của tôi ơi.
“Cái này còn nhanh hơn cả cướp tiền, Hải Triều, anh em mấy đứa trước kia nghèo túng, tôi đã từng giúp cậu, cậu cũng giúp hàng xóm nghèo đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cho chị Mỹ Hoa đến xưởng làm việc của cậu, cậu cứ giao việc cho nó, nó cái gì cũng làm được.”
"Hải Triều, tôi có đứa cháu gái trổ mã như hoa, còn là học sinh trung học, hai người rất xứng đôi, tìm một ngày gặp nhau..."
Mọi người vây quanh Cố Hải Triều mồm năm miệng mười, làm Cố Hải Triều đổ mồ hôi nóng, đối với những người này không thể cứng rắn, dù sao đều đã giúp anh.
Tâm tư anh xoay chuyển, "Kỹ thuật của ăng ten Teletubbies rất cao, tôi không làm được, tôi chỉ giúp người ta quản lý, làm tốt cuối năm có chia hoa hồng, kiếm được nhiều hơn người bình thường một chút, nhưng không kiếm được nhiều tiền lắm.”
Lời này hợp tình hợp lý, chủ yếu là ấn tượng của mọi người đối với Cố Hải Triều đã cố định, chỉ là một đứa trẻ bình thường, anh không có bản lĩnh lớn như vậy.
“Người nắm giữ giấy phép kinh doanh viết tên Cố Hải Triều.”
“Người nắm giữ cũng không có nghĩa là ông chủ, xưởng trưởng, người đứng đầu một nhà máy, không có nghĩa là nhà máy này là của hắn, đúng không?"
Nói rất có đạo lý, thuyết phục phần lớn mọi người.