Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 1




Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa.

Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa.

Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới.

Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ.

Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở.

Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau.

Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi!

Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có thể sống ở một nơi tồi tàn như vậy?

Thế nhưng, đột nhiên có một ký ức xa lạ xông vào trong tâm trí cô, cảm giác xé rách kịch liệt khiến cho cô hít thở khó khăn.

Cái gì? Cô xuyên qua rồi!?

Xuyên vào một cô bé có cùng họ tên, là Cố Vân Tịch, con gái út của nhà họ Cố ở ngõ Bách Hoa, Hải Thành, cha mẹ mất sớm, cô cùng ba anh chị em nương tựa vào nhau, còn phải ăn nhờ ở đậu, hoàn cảnh vô cùng đáng thương… Có lẽ, đây chính là thế giới song song của mình?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng mọi thứ thì bỗng nhiên âm thanh của một cuộc cãi vã kịch liệt ở bên ngoài khiến cho cô không thể không giãy dụa lấy đứng lên.

Trong sân, Cố Hải Triều, con trai cả của nhà họ Cố, dáng người gầy như cọc tre, quần áo mỏng, bờ môi đông lạnh phát tím, hốc mắt phiếm hồng, lại quật cường không chịu rơi lệ.

"Chú hai, lúc trước chú đã nói chờ cháu tròn mười sáu tuổi thì sẽ trả lại công việc của cha cháu, nhưng bây giờ cháu đã mười bảy tuổi, chú, chú mau trả lại công việc cho cháu, đến lúc đó một nửa tiền lương sẽ giao cho bà nội, không, cháu sẽ giao hai phần ba.”

Dáng vẻ của anh rất đáng thương, nhưng chú Cố lại giống như nhìn một đứa nhóc không hiểu chuyện: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại không hiểu lý lẽ như vậy? Không phải chú không muốn trả lại, mà hiện tại chú có thể nhận được sáu mươi tám tệ một tháng, nhưng một người học việc mới vào nhà máy chỉ có thể nhận được mười tám tệ một tháng, đây không phải là muốn cả nhà chúng ta về sau uống gió tây bắc mà sống sao?”

Người này là con trai thứ hai của nhà họ Cố, Cố Kiến Bình, trong mắt thế gian, ông ta là một người chú tốt, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con cái của anh trai đã khuất.

Ông ta làm người hiền lành nhiệt tâm, mặc kệ nhà ai có việc đều sẽ phụ một tay, cho nên, danh tiếng vô cùng tốt.

"Cho dù nhiều năm qua chú có vất vả như thế nào, chú thà ăn trấu thì cũng sẽ nuôi lớn bốn anh chị em các cháu, chú không hy vọng mấy đứa sẽ biết ơn, nhưng chú không ngờ mình lại bị ghi hận và ghét bỏ, ai.”

Những người hàng xóm lần lượt thở dài: "Kiến Bình, mọi người đã nhìn thấy sự nỗ lực của vợ chồng anh trong những năm qua, vợ chồng anh rất tốt, là do đám trẻ này không có lương tâm.”

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, đáy lòng Cố Hải Triều dâng lên một cỗ tuyệt vọng nồng đậm, quả nhiên tứ cố vô thân.

Ai có thể hiểu được nỗi thống khổ của việc ăn nhờ ở đậu? Nhìn bên ngoài thì tốt, nhưng bên trong phải sống e dè hẹn mòn hơn bất kỳ người nào.