Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính - Chương 47




Nhưng mà, một vòng này người thua là Ngôn Mặc.



Chơi liên tiếp mấy vòng nữa, cho dù bài cô có tệ đến thế nào, cũng không thua quá một vòng.



Từ Ngạn Bình cảm thán:



"Nghiên Nghiên thật là lợi hại nha, trình độ này.. Cả nước đệ nhất đi?"



Khương Húc cười, vì những lời này của hắn.



Trình Nghiên xấu hổ, rõ ràng Ngôn Mặc cùng Khương Húc đều xuống nước* a.



*Xuống nước: Ý nói ở đây là nhường.



Cận Trì hút điếu thuốc, cười mắng:



"Cậu con mẹ nó sa điêu*!"



*Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc trong tiếng Trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa.



Vì vậy mọi người có thể hiểu từ đó nghĩa là "ngu ngốc" nha.



Lúc này trong phòng bếp đã làm xong đồ ăn, chỉ có một mình Lương Sâm tới tới lui lui đem đồ ăn lên.



Bọn họ thu bài vào, ngồi chờ.



Đặt xong đồ ăn, khi phải đi, Cận Trì vươn một chân che ở giữa lối, cười như không cười hỏi:



"Tôi có chút tò mò, anh không phải mất trí nhớ à, sao vẫn nhớ được tên mình?"



Cận Trì hỏi như vậy, hẳn là Ngôn Mặc đã nói chuyện ban nãy cho hắn. (là chuyện Lương Sâm bị mất trí nhớ lúc Ngôn Mặc muốn mời Trình Nghiên đi dạo)



Trình Nghiên cảm thấy kì quái, Ngôn Mặc không yêu thích nói chuyện, càng không phải là người lo chuyện bao đồng, sao lại vô duyên vô cớ cùng người khác nhắc đến Lương Sâm?



Giọng nói Lương Sâm dừng một chút: "Không thể nhớ rõ."



Cận Trì ánh mắt bén nhọn quét qua người Lương Sâm, đột nhiên cười rộ lên:



"Haha, sao lại không nhớ rõ vậy."



Lương Sâm không nói gì, đi ra ngoài.



Không biết có phải nghe thấy tiếng ăn cơm hay không, Hồ Giai Giai tự mình đi xuống tầng, Tần Thi không đi cùng.



Không đợi người hỏi, cô ta liền chính mình nói:



"A, Tần Thi hả, cô ấy mệt mỏi, không nghĩ xuống ăn cơm, chờ lát nữa đưa cơm lên là được."



Hiển nhiên là cô ta bắt nạt Tần Thi tính tình hiền lành, đem mọi việc đều ném cho cổ, khi nói chuyện mắt còn nhìn Ngôn Mặc, thấy hắn không nói gì mới yên tâm.



Thời điểm đang ăn cơm, mọi người bàn nói nên đi chỗ nào chơi, giống như rất quen thuộc nơi này.



Trình Nghiên bèn nói:



"Mọi người cứ đi đi, em tưởng buổi chiểu ở lại quán trọ nghỉ ngơi."



Cũng không có ai khuyên cô, dường như điều này rất hợp tâm ý của họ.



Từ Ngạn Bình còn thật vui vẻ:



"Nghiên Nghiên, trời bên ngoài rất nắng, cũng không có gì vui vẻ, em ở lại quán trọ cũng tốt."



Im lặng, Trình Nghiên cười nói:



"Nơi này rất lớn, mọi người đừng để lạc đường."



Từ Ngạn Bình:



"Làm gì có chuyện đó a, bọn anh có bản đồ."



Ngôn Mặc buông đũa xuống.



Hồ Giai Giai vừa nghe bèn nói:



"Tôi cũng đi a, ở lại đây chẳng thú vị, anh mau đem bản đồ ra đây, tôi nhìn xem có cảnh gì đẹp."



Cận Trì liếc cô ta một cái:



"Cô nhao nhao cái gì a, có phiền hay không?"



Hồ Giai Giai lại đành phải ngậm miệng, nếu không phải hắn đưa cô nhiều tiền, người cũng đẹp trai, chứ bộ dáng công tử nhà giàu này của hắn cô ta đúng là nhịn không nổi!



Trình Nghiên lượng cơm ăn ít, non nửa bát cơm liền no rồi, cô bèn lên tầng, quả nhiên thấy Tần Thi còn đang ở đằng kia quét rác.



"Để tôi làm cho, cô đi xuống ăn cơm đi."



Trình Nghiên nói.



Tần Thi do dự:



"Cô Hồ nói nếu không quét xong thì không được đi."



Trình Nghiên đem cây chổi lấy lại, nhìn Tần Thi cười:



"Nghe lời cô ta như vậy sao?"



Tần Thi mặt đỏ:



"Kia, vậy tôi đi xuống." (dembuon.vn)



Sau khi Tần Thi đi, cửa cũng không đóng lại, chỉ khép hờ.



Tần Thi gia cảnh không giàu có, cho nên rất cố gắng làm việc, chỉ một lát như vậy mà phòng đã quét rất sạch sẽ.



Trình Nghiên đem đống rác hót đổ vào trong thùng rác, vừa suy nghĩ quán trọ này thì có thể có cái gì nguy hiểm, hẳn là sẽ không phải có quỷ đi?



Cô chăm chú suy nghĩ, cũng không biết cửa đã bị đẩy ra từ bao giờ, cho tới khi một đôi tay vòng ôm lấy eo cô, người nọ còn đem môi dán ở sau cổ cô, nhẹ nhàng đáp xuống một nụ hôn, độ ấm rất thấp, tựa như có rắn độc đằng sau lưng.



"Ai?"



Trình Nghiên hoảng sợ, đột nhiên xoay người, liền thấy một khuôn mặt tái nhợt gầy guộc.



"Sao lại là em?"



Ngôn Mặc tựa hồ so với cô càng kinh ngạc hơn, không đợi cô mở miệng, ngay lập tức hỏi:



"Tần Thi đâu?"



Hình như là hắn nhận sai người, nhưng cũng không buông cô ra.



Trình Nghiên lạnh mặt, chỉ là tiếng nói quá kiều mềm, tức giận cũng không có chút khí thế, càng giống như là làm nũng:



- "Anh buông tay a!"



Ánh mắt Ngôn Mặc dưới lớp kính trầm xuống, dừng một chút, buông lỏng tay:



"Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên."



Trình Nghiên:



"Anh nhận sai người sao?"



Giọng nói Ngôn Mặc rất thấp:



- "Em hy vọng anh nhận sai người, hay vẫn là không phải?"



Khi hắn nói chuyện, đôi mắt nhìn cô, dường như lộ ra cảm giác chiếm dục nồng đậm.



Trình Nghiên trong lòng nảy dựng.



Ngôn Mặc lại tựa hồ cũng không nghĩ nghe cô trả lời, xoay người đi ra ngoài, thanh âm trầm thấp mà nói một câu:



"Đừng đi ra ngoài quán trọ một mình, khả năng rất nguy hiểm."



Trình Nghiên nhìn chiếc cửa từ từ đóng lại.



Chính bản thân hắn là một người rất nguy hiểm, còn có tư cách nói những lời này sao?



* * *



Buổi chiều, Hồ Giai Giai cùng đám người Cận Trì ra ngoài chơi.



Có lẽ Ngôn Mặc không gọi Tần Thi đi, cho nên cô ấy cũng không dám đi, chỉ trở về trong phòng ngủ.



Trình Nghiên đi xuống tầng, thấy cô gái nhỏ đang ở chơi bóng rổ, đập một chút, tiếng bóng rổ vang lên "bộp bộp", trong miệng cô bé phát ra tiếng đếm thứ tự, hình như thói quen chơi một mình, cho nên cô bé cười rất vui vẻ.



Thời điểm đếm tới "hai mươi", bóng sượt một cái, lăn đến bên chân Trình Nghiên.



Tiểu Tưởng nghiêng đầu, nhìn cô.



Trình Nghiên khom lưng, nhặt lên quả bóng, từ đằng xa vứt cho cô bé:



"Tiếp tục."



Tiểu Tưởng phản ứng chậm nửa nhịp, nhảy lên ôm lấy trái bóng, dường như thấy như vậy rất thú vị, cô bé lại nhón chân dùng sức ném lại cho Trình Nghiên.



Trình Nghiên cười, thấy cô bé muốn chơi, bèn thuận theo ý cô bé, một tay ném bóng, một bên hỏi:



"Quán trọ sao lại không nhìn thấy những người khác? Hình như em còn có chị gái?"



Tiểu Tưởng cố nhìn chằm chằm quả bóng đang bay tới, ôm chặt, mới an tâm mà cười rộ lên:



"Khâu cụ bà không thích ra khỏi phòng."



Lại trả lời tiếp câu hỏi thứ hai:



"Chị gái đi ra ngoài núi, quá hai ngày mới trở về."



Dừng một chút, cô bé bỗng nhiên lộc cộc chạy tới chỗ cô, ngẩng cổ nhìn cô:



"Chị rất giống chị."



Trình Nghiên không nói chuyện. (dembuon.vn)



Nghe cô bé nhắc tới như vậy, cô liền nhớ tới mục đích nguyên chủ tới đây.



Kế hoạch ban đầu của nhóm phú nhị đại kia vốn dĩ không có cô, chỉ là Từ Ngạn Bình lanh mồm lanh miệng nói bọn họ muốn tới Lương Sơn, còn đem ảnh chụp nữ chủ quán đưa cho nguyên chủ xem, nữ chủ quán người cũng xinh đẹp, hình như còn có chút giống Nghiên Nghiên.



Nguyên chủ ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, bởi vì cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của cô gái này từ nhỏ tới lớn trong phòng của cha, thậm chí cha mỗi năm đều gửi tiền cho cô gái này.



Cho nên, cô quyết định tự mình tới gặp cô gái trong ảnh chụp.




Nguyên chủ cùng đám phú nhị đại kia thường xuyên chơi cùng nhau, biết bọn họ sẽ chăm sóc cô, cho nên cha mẹ cô cũng không hoài nghi hay lo lắng gì cả.



Trong khi đang nghĩ ngợi, cánh tay lại bị người lắc lắc.



"Chị à, đi xem Lương ca ca câu cá không?"



Tiểu Tưởng thích cô, ngữ khí lộ ra vẻ chờ mong, năn nỉ:



"Được không? Lương ca ca đang ở hồ nước phía sau, tối nay chúng ta ăn cá, cá kho!"



Trình Nghiên cười nói "Được", một bên dắt tay cô bé, đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:



"Lương ca ca của em sao lại mất trí nhớ vậy?"



Tiểu Tưởng nháy đôi mắt, hình như đang hồi tưởng lại:



"Em cũng không rõ lắm a, một tháng trước chị đưa anh ấy về đến đây, lúc ấy cả người anh ấy đều là thương tích, quần áo rách nát, chị nói là anh ấy rơi từ trên vách núi xuống bị thương ở đầu."



Trình Nghiên:



"Nguy hiểm như vậy sao?"



Tiểu Tưởng dùng sức gật đầu:



"Đúng vậy, em lúc ấy rất sợ hãi, còn tưởng rằng anh ấy đã chết rồi."



Rơi từ vách núi xuống mà không chết, hơn nữa còn được mĩ nữ trợ giúp, quả nhiên chỉ có nam chủ mới có loại đãi ngộ này.



Nói chuyện, hai người đã đi tới hồ nước bên kia.



Lương Sâm ngồi ở dưới bóng cây, dáng ngồi hắn ngay ngắn, sống lưng đĩnh bạt, hệt như cây tùng bách giữa trời cao.



"Lương ca ca!"



Tiểu Tưởng buông tay cô, phi như bay chạy qua, khom người nhìn xuống phía rổ cá, mới phát ra một tiếng kinh ngạc:



"Oa, anh đã câu được nhiều cá như vậy sao?"



Cô bé bấm ngón tay đếm số lượng cá, bỗng nhiên "A" một tiếng, nói:



"Sao lại nhiều cá bé như vậy?"



Lương Sâm khí định thần nhàn*:



- Cá lớn thông minh hơn chút, không dễ dàng cắn câu, cần phải có kiên nhẫn chờ đợi.



*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ nhàn nhã, bình tĩnh.



Hắn quay đầu, cũng thấy Trình Nghiên ở phía sau:



"Cô Trình, đã tới thì đến chỗ bóng râm đứng một chút, nơi này rất nắng."



Hắn lời nói mang theo kiểu quan tâm khách khí, vậy mà tự nhiên lại lộ ra vẻ khí thế của người có địa vị.



Trình Nghiên đứng ở bên trái hắn, nghĩ người như vậy sao lại xuất hiện ở Lương Sơn? Là ngoài ý muốn vẫn là bị người mưu hại?



Lúc này, cần câu giật giật, Tiểu Tưởng hơi kém hưng phấn mà nhảy lên, khinh hô: "Cá! Có cá!"



Lương Sâm nhìn cô bé một cái:



"Biết là cá còn kêu?"



Tiểu Tưởng vội im tiếng, nhìn hắn kéo cần câu, một con cá màu bạc nhảy ra khỏi mặt nước, thấy rõ, vẫn là cá trích nhỏ.




"Lương ca ca, anh không được rồi, ngay cả một con cá lớn cũng không bắt nổi."



Tiểu Tưởng tỏ vẻ khinh bỉ, còn vòng ra phía sau hắn hỏi Trình Nghiên bên cạnh:



"Đúng không, chị?"



Trình Nghiên cười:



"Hình như là vậy."



Lương Sâm có ba cây cần câu ở trong nước, nghe vậy, hắn cầm một chiếc, đứng lên, đưa cho Trình Nghiên, còn đem ghế cũng nhường cho cô, nói:



"Xem ra cô Trình đối với việc câu cá cũng có nghiên cứu? Thử xem xem a."



Tiểu Tưởng mắt sáng rực lên:



"Anh chị tới thi đấu đi, em đảm đương làm trọng tài, ai câu được cá lớn trước thì người ấy thắng!"



Trình Nghiên cầm cần câu, chần chờ:



"Kỳ thật.. Em không biết câu."



Lương Sâm:



"Câu chơi mà thôi, cô Trình không cần quá câu nệ tiểu tiết."



Trình Nghiên:



".. Được rồi."



Cô học bộ dáng của hắn, một bàn tay nắm lấy cán câu, sau đó là đem dây câu quăng ra thật xa, chỉ là đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, liền không chú ý dùng sức quá mạnh, ngay cả người cô cũng đi theo cần câu. "



Lương Sâm phản ứng thực mau, một phen ôm eo cô, cánh tay hữu lực mà ấm áp, đem cô kéo lại.



Chờ cô đứng vững, hắn lập tức buông ra, cúi đầu xem cô:



" Cẩn thận chút. "



Trình Nghiên:



" Cảm ơn. "



Cô ngồi ở trên ghế, Lương Sâm đứng bên cạnh cô, cùng nhau nhìn dây phao nổi trong nước.



Trong lúc nhất thời, cũng không ai nói chuyện, Tiểu Tưởng cũng xem đến ngây người.



Đợi hồi lâu, cần câu Trình Nghiên động trước tiên, cô có chút kinh hỉ, lại sợ cá chạy, theo bản năng quay đầu nhìn Lương Sâm.



Lương Sâm:



" Đừng có gấp, chậm rãi kéo lên. "



Trình Nghiên làm theo lời hắn, kéo dây câu, cảm thấy trong tay rất là nặng.



Cô thân hình tựa như cành liễu phất, đơn bạc mảnh khảnh, bộ dáng nắm cần câu dường như cũng thật yếu ớt, giống như là phải bị kéo xuống.



Lương Sâm nghĩ như vậy, hành động đi trước ý thức, duỗi tay cầm cần câu của cô, đem cá kéo lên.



Quả nhiên, là một con cá chép rất lớn, rất có sức sống mà nhảy nhót.



Tiểu Tưởng vốn đã chờ đến nhàm chán, lúc này lại cao hứng nhảy dựng lên.



" Cô Trình, vận khí của cô không tồi. "



Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.



Trình Nghiên cảm thấy được khi hắn nói chuyện truyền đến một dòng khí chiếu vào mặt, tê tê dại dại, bừng tỉnh mới thấy hình như khoảng cách giữa hai người gần quá, hắn cũng giống như chỉ chú ý con cá kia, không để ý điều này.



Cô liền cũng xem như không biết, xoay đầu, thanh âm điềm mỹ ôn nhu:



" Là do anh dạy tốt. "



Do hắn cong eo giúp cô cầm câu, cô một cái quay đầu liền kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, môi đỏ thiếu chút nữa liền phải chạm đến cằm hắn.



Lương Sâm ngẩn ra, bất động thanh sắc mà đứng về một bên, cũng có chút tươi cười:



" Cô Trình nghĩ như thế nào sao lại lên Lương Sơn chơi? "



Lương Sâm đột nhiên nói.



Trình Nghiên không nói ra sự thật, chỉ lơ đãng trả lời:



" Nghe nói ở đây phong cảnh rất đẹp. "



Lương Sâm không biết vì sao lại trầm mặc xuống, mới nói:



" Tính toán chơi mấy ngày? "



Trình Nghiên cảm thấy kì lạ khi hắn lại hỏi như vậy, nghĩ nghĩ:



" Khoảng ba bốn ngày đi. "



Giọng nói Lương Sâm nhiều vài phần nghiêm túc:



" Tôi ở chỗ này một tháng, nơi này địa hình phức tạp, rắn cũng nhiều, càng quan trọng là có rất ít người. "



Trình Nghiên tựa hồ không rõ nguyên do, tay khẽ nắm cán câu. (dembuon.vn)



Lương Sâm cũng quay đầu, mắt nhìn cô:



" Cho nên, tôi nghĩ cái nơi này cũng không hợp làm nơi để du lịch, nhóm của cô vẫn là nhóm người mà tôi gặp đầu tiên khi đến đây. "



Hắn nhìn ra điểm không đúng?



Trình Nghiên nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn cười cười:



" Làm gì có chỗ nào như anh đem khách đuổi ra ngoài như vậy? "



Lương Sâm không cười, mắt đen nhìn chằm chằm cô:



" Cô tốt nhất nên đem lời nói của tôi để ở trong lòng, mau rời khỏi đi."



Trình Nghiên còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên liền có tiếng thét chói tai vang lên, là từ lầu hai truyền tới.



Là tiếng của một cô gái trẻ.



Chỉ có thể là Tần Thi.



Lương Sâm mày nhăn lại, đi nhanh về hướng quán trọ, liền thấy cô gái sắc mặt trắng bệch nghiêng ngả mà chạy xuống cầu thang, do quá mức lo sợ hoảng loạn, một chân còn dẵm không khí.



Lương Sâm duỗi tay đem cô đỡ lại, cô nắm chặt cánh tay hắn, móng tay cơ hồ in sâu vào da thịt, hắn không nhúc nhích, chỉ là thanh âm trầm ổn ôn hòa vang lên trấn an cô.



10: 40 ngày 26/02/22



Thế giới dạo này hình như có chút bất bình thường?