Đại biểu sinh học của lớp đứng trên bục thông báo mọi người đến vườn sinh thái, Giang Dư đứng dậy rời đi, bỏ mặc Đới Tử Minh với vẻ mặt bi phẫn, “Mẹ kiếp, tôi không phải anh em tốt của mấy ông hả?!”
Tần Thịnh đứng dậy xách cổ áo sau lưng hắn, kéo người Đới Tử Minh lại, “Nói nhảm ít thôi. Đi.”
Đới Tử Minh sợ dẫm trúng gót chân của anh em tốt đành phải lảo đảo, tập tễnh bám theo sau mông Tần Thịnh như vịt con, đau lòng nắm lấy cổ tay hắn, “Anh Tần, anh Tần ơi! Ông thả ra rồi tôi tự đi, giơ cao đánh khẽ buông tha anh em tốt tí thôi mà.”
Hai người vừa vặn đi ngang qua Giang Dư.
Giang Dư đang đợi Trang Liễm.
Trang Liễm dùng nạng vẫn chưa quá thuận tay, lúc đứng lên suýt đã ngã xuống, Giang Dư theo bản năng muốn tiến lên đỡ hắn, lại thấy hắn tự giác vịn tay vào góc bàn nhón người ngồi dậy.
Cái bàn theo hơi hướng nghiêng ngả, vang lên mấy tiếng lạch cạch chói tai.
Đôi đồng tử đen láy của Trang Liễm lập tức phóng thẳng vào Giang Dư, đáy mắt là một mảnh sắc lạnh âm trầm.
—— Trang Liễm tính cách mẫn cảm, tuyệt đối không muốn để người khác nhìn thấy trạng thái yếu đuối xấu hổ của hắn.
Trong đầu Giang Dư bỗng nhiên “Đinh ——” lên một tiếng, thấy Trang Liễm nhìn qua liền dời tầm mắt đi, làm bộ cái gì cũng chưa biết nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Anh Tần với Đới Tử Minh lại lủi đâu mất rồi ta?”
“…” Trang Liễm an tĩnh nhìn cậu vài giây, sau đó dựa bàn đứng thẳng, chậm rãi đi về hướng của Giang Dư, nhỏ giọng nói, “Đi thôi.”
Trang Liễm đang treo một túi vải nhỏ trên tay, ánh mắt Giang Dư ngừng lại một chút, nói: “Trang Liễm, đưa cái túi đó cho tôi đi.”
Trang Liễm gỡ túi vải xuống, đưa cho cậu.
Giang Dư nhanh nhảu móc túi vải nhỏ của hắn lên cổ tay mình.
Vườn sinh thái có chút xa, hai người chậm rãi lê bước xuống cầu thang, Giang Dư một bên để mắt tới Trang Liễm, một bên cúi đầu gửi tin nhắn cho đại biểu sinh học của lớp, nhờ nhỏ xin giúp cho cậu và Trang Liễm đến trễ thêm vài phút.
Đại biểu sinh học là một bạn nữ rất dễ thương tên Chử Oanh Oanh.
Chử Oanh Oanh rất nhanh đã rep lại cậu: Được! Nhưng tớ còn chưa đến vườn sinh thái nữa. Với lại giáo viên bữa nay bận việc nên đến trễ vài phút đó, khi nào thầy đến tớ xin giúp hai cậu.
Giang Dư gõ hai chữ “Cảm ơn” gửi qua, ngẩng đầu thấy Trang Liễm đã vượt mặt mình, lon ton chạy hai ba bước đuổi theo sau hắn, “Trang Liễm, cậu đi nhanh vậy sao không nhắc tôi?”
Trang Liễm nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói, “Lần sau nhắc.”
“Được.” Giang Dư cũng chỉ thuận miệng nói, rất nhanh đã chuyển sang chuyện khác, nhỏ giọng thì thào, “Lát nữa tôi tìm cho cậu một chỗ để bôi thuốc. Vườn sinh thái tương đối lớn, chúng ta tìm góc nào vắng người một chút. Nếu cậu ngại thì vào nhà vệ sinh cũng được.”
“Ngại”…Trang Liễm dùng ánh mắt đen âm trầm nhìn Giang Dư, môi mím thật chặt, không nói chuyện nữa.
Đáy mắt Giang Dư đượm ý cười, hớn hở hỏi hắn, “Thế cậu muốn qua chỗ nào đây?”
Trang Liễm ngừng lại, “Tùy cậu.”
“Không được (*).” Giang Dư cự tuyệt, “Không thể tùy tiện. Nhanh lên, cậu chọn một nơi đi.”
(*) 达咩 là một từ lóng xuất phát từ tiếng Nhật (だめ) mang nghĩa là “Không”.
Trang Liễm im lặng vài giây, “Nhà vệ sinh.”
Vì thế hai người tìm đến WC của khu dạy học. Giang Dư nghĩ ngợi một lúc, quyết định khóa trái cửa lại, sau đó lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ, quay đầu nhìn Trang Liễm: “Cởi quần áo ra đi, Trang Liễm.”
Đôi con ngươi đen láy của Trang Liễm hướng thẳng vào Giang Dư.
Thấy hắn đứng bất động, Giang Dư thúc giục nói: “Cậu cởi nhanh đi, lát còn phải lên lớp nữa.”
“…” Trang Liễm hít một hơi sâu, sau đó mới chậm rãi thở ra.
Cây nạng trong tay Trang Liễm bị Giang Dư lấy đi, Trang Liễm thâm trầm nhìn thân ảnh của mình phản chiếu qua gương lớn trên bồn rửa mặt, một lúc lâu sau mới nắm hai góc áo, lưu loát cởi bỏ đi lớp đồng phục bên trên.
Ngay tức khắc, tấm lưng giao hoành lẫn lộn vô số vệt đỏ và vết bầm xuất hiện trước mắt Giang Dư.
Rất ghê người, không thấy nỗi một phân thịt vẹn toàn, nhìn qua đặc biệt thảm thiết.
Liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người ra tay tuyệt đối rất tàn nhẫn.
Tay bôi thuốc mỡ của Giang Dư ngừng lại, hô hấp cũng đình trệ một giây.
Dẫu cho cậu có là người biết rõ cốt truyện đi chăng nữa, hay biết cả việc Trang Liễm thiếu chút nữa đã bị đánh chết, nhưng nói qua loa cũng chỉ dừng lại ở chữ “biết” mà thôi, hoàn toàn chưa được tận mắt nhìn ngắm vết tích lưu lại trên thân thể của hắn.
Trang Liễm đứng ngay bồn rửa mặt hơi khom lưng xuống, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm quan sát Giang Dư thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tinh ý phát hiện ra biến hóa trên nét mặt của cậu, hời hợt giễu cợt cười khẩy một tiếng.
Dường như đang cảm thấy, “Đau lòng”.
Thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên vết thương sưng đỏ của hắn, tiếp đó là một bàn tay ấm áp bao phủ lên, lòng bàn tay dinh dính thuốc mỡ nóng nhẹ chảy ra. Ngón tay của Giang Dư mềm mại, lúc chạm vào lưng hắn không khác gì chiếc lông vũ phảng phất xuyên tim, mang theo khoái cảm ngứa ngáy hết lần này đến lần khác.
Hô hấp của Trang Liễm ngưng trệ, hầu kết lăn lăn, thân thể dần trở nên cứng đờ.
Giang Dư phát hiện ra thay đổi của hắn, lo lắng nhìn qua một cái, khẩn trương hỏi: “Trang Liễm sao thế? Đau lắm đúng không? Có cần tôi nhẹ tay lại chút không?”
“…Không cần.” Trang Liễm trầm mặc một lát, “Cậu không hiếu kì những vết này xuất phát từ đâu sao?”
Giang Dư sững người, cậu đưa ngón út lên sờ sờ máy trợ thính, hơn nửa ngày sau mới hít một hơi sâu, “Tôi nghe nói Trần Phồn ngày đó có hẹn với cậu nhưng cậu lại không tới, cậu... Ba cậu tức lên nên đánh đúng không?”
Giang Dư vừa nói vừa ngước mắt lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt phản chiếu trong gương của Trang Liễm.
Sắc mặt Trang Liễm nháy mắt trùng xuống, đôi mắt ẩn sau vầng trán dần trở nên nham hiểm, hung ác, bạo lực nháy mắt thổi quét trái tim hắn, đáy mắt quay cuồng đầy vẻ sợ hãi đen nồng, biểu tình ghen ghét xen lẫn tức giận đậm đặc gần như xé tan sự lãnh đạm giả dối mà hắn cố gắng ngụy tạo bấy lâu nay.
—— nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã ép tất thảy những biểu tình dơ bẩn này xuống.
“Giang Dư.” Trang Liễm mạnh mẽ kìm nén sự run rẩy, che giấu tia vặn vẹo trong mắt, cánh môi tái nhợt chậm rãi phun ra mấy chữ, “Cậu cũng quen Trang Diệu.”
Vậy nên, chiếc ô cậu đưa tôi ngày hôm đó, sự săn sóc cậu dành cho tôi ngay sau này, có phải… Cũng vì Trang Diệu hay không?
Khó trách sao, lần đầu gặp mặt đã biết tên hắn.
Trang Liễm đưa ngón tay cái ấn mạnh vào vết thương chưa lành trên lòng bàn tay, nguyện ý nếm trải một tia đau đớn.