Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 73




"Cho nên rốt cuộc là cậu tới làm gì?"

Cao Gia Hiên miễn cưỡng ló đầu ra từ trong đống báo cáo dày đặc cuối năm.

Vào lúc này hắn có thể phân tâm chú ý Vinh Tình là đã thể hiện tình bạn rất lớn của hắn với Vinh Tình.

Nếu như người ngồi co quắp trên ghế sô pha mềm mại trước mặt hắn bây giờ, uống lá trà cao cấp nhất chỗ này của hắn, ăn đồ ăn vặt hắn giấu đi mà bình thường bản thân chỉ có thể thỉnh thoảng lén lút ăn một chút, trong điện thoại còn phát ra âm thanh trò chơi to lớn không phải Vinh Tình mà là Tống Hiền.

Vậy Tống Hiền chết chắc rồi!

Cao Gia Hiên miễn cưỡng vặn gãy cây bút trong tay.

Hai tay Vinh Tình tùy ý nhấn phím, không tập trung nói.

"Không có gì đâu, lâu rồi chưa gặp cậu nên đến quan tâm cậu một chút thôi."

Vừa dứt lời trong game phát ra một tiếng gào thét rất lớn.

Vinh Tình cúi đầu nhìn, không để ý mà thở dài.

"Ai, lại chết rồi."

"Ồ vậy sao? Vậy thật quá thảm."

Nhận ra Vinh Tình căn bản không nghe mình nói chuyện, Cao Gia Hiên mặt không thay đổi cảm thán một tiếng sau đó vô tình hạ lệnh đuổi khách.

"Nếu đã đánh xong game này, cậu cũng đã thấy tôi, nghĩ đến Vinh tổng trăm công nghìn việc hẳn là nên đi về nhỉ? Vậy tôi không quấy rầy Vinh tổng, chắc là Vinh tổng vẫn nhớ đường về?"

Đi nhanh lên!

Đặt trà của tôi xuống!

Đặt đồ ăn vặt của tôi xuống!

Rời khỏi ghế sô pha của tôi!

Mang theo máy chơi game của cậu đi đi!

Đi càng xa đi!

Vinh Tình nghe được hắn nói, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.

"Cậu đang nói hưu nói vượn gì vậy?"

Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì sap? Mới bao lâu không gặp mà ngay cả tiếng người cũng không nói à!

Vẻ mặt Cao Gia Hiên không thay đổi nhìn anh.

Sao thế, hắn nói sai cái gì à?

Dáng vẻ Vinh Tình chỉ hận mài sắt không thành kim.

"Tôi tới thăm cậu đương nhiên là vì chờ lát nữa cùng đi ăn bữa cơm! Không ăn cơm thì sao có thể tính là qua thăm cậu?"

Nhân dân tiêu chuẩn chỉ muốn ăn bữa cơm!

Không ăn cơm chẳng khác nào anh chưa có tới!

Ăn cơm?

Cao Gia Hiên ấn mạnh trán của mình.

Hắn sợ mình không nhịn được, nhất thời kích động đi qua làm thịt Vinh Tình.

Ăn cơm cái gì!

Bây giờ hắn bận rộn đến mức thời gian đi nhà vệ sinh cũng không có, tên Vinh Tình này còn nói chuyện ăn cơm với hắn?

Cao Gia Hiên mặt không cảm xúc chỉ phía sau Vinh Tình.

"Cậu thấy mì tôm trên tường kia không? Cậu tùy tiện lấy hai hộp ra nấu, sau đó chờ một lát tôi có thời gian rảnh sẽ ăn cùng cậu, như vậy chẳng khác nào chúng ta ăn cơm rồi."

Hắn không rảnh!

Cái gì?

Ăn mì?

Vinh Tình nhìn khuôn mặt Cao Gia Hiên chằm chằm, đánh giá những lời này của hắn có phải thật lòng không.

Ánh mắt Cao Gia Hiên nghiêm túc, giọng điệu chân thành, dưới mí mắt còn mang meo quầng thâm đậm.

Trăm phần trăm là lời nói thật lòng không sai.

Fu.ck!

Cao Gia Hiên cậu xảy ra chuyện gì vậy?

Tuy rằng cậu không phải một trong thành viên F4, nhưng mà tốt xấu gì cũng là Cao tổng nhỏ mà!

Cậu lại mời papa ăn mì thay cơm?

Vinh Tình quả thực không thể tin được!

Cao Gia Hiên đón lấy ánh mắt nóng bỏng mang theo đồng tình, nghĩ thoáng đi.

Không sao, chỉ cần Vinh Tình không tiếp tục ở đây làm phiền mình thì tên đó muốn nghĩ sao cũng được, mình không sao cả.

Hắn không phải là phú nhất đại!

Hắn chỉ là một phú nhị đại cực kỳ thấp kém!

Trong nhà có rất nhiều con riêng chờ hắn đánh bại từng người một!

So với Vinh Tình tiện tay là có thể tặng một chiếc Maserati trên họp hàng năm ở công ty thì không giống nhau!

Không được, Cao Gia Hiên, mình phải nhẫn nại!

Chờ mình chừng nào hạ gục lão già thì mình có thể ngồi ngang hàng với Vinh Tình rồi!

Trước lúc này mình phải nhịn xuống!

Vinh Tình thấy phép khích tướng không có tác dụng thì thổn thức không thôi.

Không ngờ rằng Cao Gia Hiên đã tiến hóa đến mức độ này!

Nhưng mà....

"Không sao, tôi có thể chờ cậu tan làm lại đi ăn cơm cùng."

Cảm động không cảm động không!

Papa là người biết quan tâm như thế!

Cao Gia Hiên rốt cuộc bất đắc dĩ.

Hắn ngẩng đầu lên, "Vinh tổng, Vinh đại gia, tôi xin cậu thương xót tôi, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi. Cậu nhìn tôi thử đi, cùng lắm chỉ là một người tăng ca đáng thương thôi hà tất gì phải làm khó dễ tôi?"

Hắn dừng một chút, "Thực sự không được, cậu đi tìm Tống thái tử đi, gần đây hắn tiếp nhận không ít gia nghiệp của ông Tống nên lúc này hẳn là xuân phong đắc ý lại rảnh rỗi nữa."

Vừa vặn hai người tám lạng nửa cân, đừng đến làm phiền người đáng thương như tôi đây.

Hắn thật sự tăng ca đến mức kiệt sức rồi.

Vinh Tình tỉ mỉ quan sát hắn một hồi lâu.

Chậc.

Hình như thật sự rất thảm á.

Ai.

Vinh Tình thở dài.

Nếu là như thế, vậy đúng là không nên tiếp tục ngồi xổm ở đây nữa.

Anh miễn cưỡng đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.

"Cậu xác định Tống Hiền rảnh rỗi?"

"Tôi dùng mạng của cha tôi thề."

Cao Gia Hiên cực kỳ trang trọng.

?

Vậy cũng không cần.

Vinh Tình thổn thức, yên lặng rời khỏi.

Thấy anh đi thật, Cao Gia Hiên lập tức gọi điện thoại thông báo.

"Lần sau Vinh tổng của Vinh thị tới đây mấy người nhớ nói với hắn tôi ra ngoài rồi! Hiểu không? Tuyệt đối đừng để người lên trên!"

Để lên trên nữa, hắn lại lãng phí biết bao nhiêu thời gian!

Tống Hiền không ngờ rằng người ngồi trong nhà nồi từ trên trời rơi xuống.

Lúc ra đón Vinh Tình, cả người hắn đều mông lung.

"Tại sao cậu lại tới nhà tôi?"

Tống Hiền bị Vinh Tình đẩy vào cửa, có hơi không hiểu rõ tình hình.

Sao Vinh Tình lại quan tâm đến hắn?

Ngày hôm nay chắc chắn hắn không thể ăn cơm một mình!

"Không có gì, tôi bỗng nhiên nghĩ đến rất lâu rồi chưa gặp cậu nên muốn cùng cậu ăn bữa cơm. Đi thôi, mau dọn dẹp một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

"A?"

Tống Hiền ngây người, hắn vội vàng nói, "Nhưng mà, nhưng mà bây giờ tôi không có rảnh...."

?

Papa mời cậu ăn cơm mà cậu còn không rảnh?

Cao tổng nhỏ đã vạch trần cậu!

Cậu rất rảnh rỗi!

Vinh Tình dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.

"Tại sao cậu lại không rảnh? Không phải bây giờ đang rất rảnh sao?"

Tống Hiền bị anh hỏi, bỗng nhiên có hơi ngượng ngùng.

Hắn cười hai tiếng, "Cái, cái kia, cha tôi," Hắn gãi đầu, "Cha tôi uống trà cùng bạn cũ trong nhà."

"....? Thì có liên quan gì đến cậu?"

Vinh Tình không hiểu.

Tống Hiền sờ mũi, rất nhanh lầm bầm một tiếng.

"Bạn ông ấy còn mang theo một em gái rất đáng yêu đến...."

Như bị sét đánh!

Bước chân Vinh Tình lập tức dừng lại.

Ánh mắt anh không thể tin được nhìn Tống Hiền.

Tống Hiền ngượng ngùng nhìn về phương xa.

Kẻ phản bội!

Không ngờ rằng trong chúng ta vậy mà xuất hiện một tên phản bội!

Đã nói cùng nhau độc thân, ai thoát độc thân trước là chó!

Tuyệt đối không ngờ rằng, tên ngốc Tống Hiền này lại là người có đối tượng trước?

Trong nháy mắt, tâm tình Vinh Tình dao động kịch liệt.

Nếu là vậy, vậy sáng sớm lúc chó săn nhỏ mời anh ăn cơm anh chạy cái gì?

Lỡ như chó săn nhỏ thật sự có ý với anh thì sao?

Lỡ như anh cứ vật mà thoát độc thân thì sao?

Thế nhưng phong ấn....

Ai!

Đều do cái phong ấn ngu ngốc kia hại papa!

Nếu như không phải cái phong ấn ngu ngốc kia thì papa sớm đã ngủ với chó săn nhỏ rồi!

1

Phong ấn ngu ngốc ăn shit đi!!!

Không ngờ rằng liên tục chạy tới hai chỗ mà thậm chí ngay cả một bữa cơm cũng không ké được!

Vinh Tình yên lặng.

Chẳng lẽ hôm nay không thích hợp ăn cơm?

Nhưng mà thử nghĩ lại.

Cao tổng nhỏ thê thảm không có nhân đạo chịu khổ tăng ca, cơm tối chỉ có thể dựa vào mì gói.

Mà tên ngốc Tống thái tử thậm chí còn được cha già sắp xếp một buổi xem mắt!

So sánh như thế Vinh Tình lập tức cảm thấy thoải mái trong lòng.

Không phải là không ăn cơm! Về nhà ăn!

Anh lập tức dẹp đường về phủ.

"Muộn như vậy mới quay về? Ăn cơm chưa?"

Vinh Tình còn chưa mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy dưới bậc thang truyền tới một âm thanh quen thuộc.

"Tại sao cậu lại tới đây!"

Vinh Tình buột miệng nói ra.

Không đúng! Cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là không thể để Lâm Kích biết được anh còn chưa ăn cơm!

Vinh Tình lập tức nghiêm túc gật đầu.

"Tôi đã ăn rồi."

Mới vừa nói xong, bụng anh đã kêu lên rột rột.

???

Vinh Tình không thể tin được cúi đầu nhìn bụng mình.

Chuyện gì xảy ra với mày vậy?

Sao mày lại đứng về bên kia!

"Không phải sáng sớm anh nói đêm nay đã hẹn người khác ăn cơm sao?"

Lâm Kích cười như không cười nhìn anh.

Khóe miệng cậu rõ ràng mang theo nụ cười xem kịch nhưng mà Vinh Tình lại không cảm thấy cậu đang cười nhạo mình.

Còn, còn rất đẹp!

Fu.ck!

Hình như mình trúng độc tên là Lâm Kích rồi!

Hoặc là mắt mình mù!

Hay là do Lâm Kích gắn 100 lớp kính lọc trong mắt mình!

Dù sao đều là nồi của Lâm Kích.

Vinh Tình mạnh miệng.

"Ai mà ngờ được đâu! Bọn họ vậy mà không giữ lời hứa! Cho tôi leo cây!"

Không sai!

Đều là lỗi của bọn họ!

Dù sao tôi đã có hẹn người ta ăn cơm rồi!

Lâm Kích thấy anh còn mạnh miệng thì buồn cười trong lòng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ngọt.

Nhìn đi, đây chính là Vinh Tình.

Cho dù người này có ở trước mặt người khác thế nào thì lúc ở trước mặt mình vẫn luôn để lộ vẻ mặt chân thật nhất.

Giống như một con trai hiếm thấy có giá trị liên thành, vỏ ngoài cực kỳ cứng rắn nhưng lại mở vỏ trai ra trước mặt cậu, để lộ thịt trai mềm mại bên trong, bên trong chứa châu báu vô giá, dường như chỉ cần cậu hơi đưa tay ra là có thể chạm tới.

Vậy nên, bây giờ cậu đã đưa tay ra.

"Vậy bọn họ đúng là không giữ chữ tín."

Lâm Kích cùng chung mối thù mà giúp Vinh Tình mắng.

Vinh Tình....?

Gì vậy?

Cậu xảy ra chuyện gì vậy em trai?

Trước đây cậu không phải như thế?

Cao Gia Hiên cùng tên ngốc Tống đã làm gì đắc tội cậu?

Vinh Tình khó hiểu nhìn Lâm Kích chằm chằm, Lâm Kích vẫn bình tĩnh đưa một hộp đựng đồ ăn phía sau cho anh.

"Ngày mai tôi phải về đoàn phim, vốn là hôm nay xin nghỉ định ăn bữa cơm cùng anh nhưng không ngờ rằng anh không có thời gian. Nhưng mà không sao, tôi làm một chút đồ ăn cho anh, anh ngược lại cũng chưa ăn cơm nên có thể nể nang mặt mũi tôi nếm thử không?"

Vinh Tình ngây ngẩn cả người.

Vậy nên ngày hôm nay cậu vẫn luôn muốn ăn cơm cùng papa, còn xin nghỉ mới rảnh rỗi?

Anh lại liếc mắt nhìn đôi môi hơi tím bầm vì bị đông cứng của Lâm Kích.

Trong lòng bỗng nhiên có chút bối rối không giải thích được.

Cậu, cậu xin nghỉ thì tại sao không nói sớm?

Sáng sớm nói thẳng ra thì không tốt sao?

Cậu làm cho bầu không khí lạ lạ nên dọa papa phải chạy khắp nơi cả ngày!

"Không muốn sao?"

Trong ánh mắt Lâm Kích lập tức toát ra vẻ thất vọng.

.... F.uck!

Chó săn nhỏ hình như rất khó chịu á!

A a a a a a a a!

Vinh Tình rất muốn yên lặng che tim, anh, anh cảm thấy có hơi đau lòng!

Anh, anh cảm thấy hổ thẹn sắp nổ tung rồi!

Anh nhìn đôi môi tím bầm vì lạnh của Lâm Kích rồi lại hộp cơm trong tay cậu.

"Cậu, cậu cũng vào ăn cùng đi."

Không được.

Lương tâm anh không cho phép anh làm một người đàn ông cặn bã!

Quá cặn bã!

Lừa gạt người khác bản thân muốn cùng ăn cơm với những người khác, kết quả người khác lại làm cơm cho mình ăn!

Đây là chó săn nhỏ thần tiên gì vậy!

Mình đúng là người đàn ông vô cùng cặn bã!

Trong lòng Lâm Kích xuất hiện một chút mừng rỡ, ngược lại cũng có hơi bất đắc dĩ.

Nhìn đi, thật ra trong lòng Vinh Tình mềm mại như vậy đấy.

Cũng may người đầu tiên phát hiện là mình.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh?"

Lâm Kích cười cười, xoa bàn tay lạnh lẽo rồi mới cách quần áo kéo Vinh Tình cùng vào cửa.

Vinh Tình bị suy nghĩ bản thân có lẽ là một người đàn ông vô cùng cặn bã của mình tràn ngập khắp đầu nên vẫn luôn mặc cho người khác định đoạt, ăn cơm cùng Lâm Kích xong thì ở nhà xem phim một lát.

Mãi đến tận sau khi Lâm Kích đi, anh rửa mặt xong nằm trên giường, anh mới mơ màng lấy lại tinh thần.

Luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?