Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 56




Vinh Tình nói xong thì nhìn thoáng qua Lâm Kích rồi lại nhìn đạo diễn ở phía sau.

Anh bỗng nhiên hiểu ra.

Vinh Tình đè nặng cổ họng, nhỏ giọng hỏi.

"Có phải là không thể nói ra?"

Ai! Anh đúng là không có kinh nghiệm gì!

Lâm Kích cũng không hiểu chuyện mà nháy mắt cho anh biết!

Lâm Kích nghe được liền biết Vinh Tình đây là đang hiểu lầm.

Vinh Tình thấy cậu không nói lời nào thì có hơi chột dạ.

"Cái gì? Hay là do dự định ban đầu của cậu bị tôi vạch trần nên không thành?"

Vậy cũng quá xấu hổ rồi!

Ai!

Thế nhưng sao mà anh biết được!

Bây giờ tiêu tiền cho tổ chương trình này vẫn còn kịp không?

Lâm Kích trầm mặc một lát.

Thật ra anh có thể nhỏ giọng một chút.

Cậu nghĩ.

Vinh Tình ngược lại không không lĩnh ngộ được tâm tình của cậu. Anh liếc mắt nhìn vị đạo diễn kia.

Lúc này đạo diễn cuối cùng cũng phản ứng lại. Ông rất muốn thuận theo Vinh Tình nói Lâm Kích không được đi. Nhưng mà trước đó ông đã đồng ý với cách làm của Tiêu Tử Kỳ, nếu như không đồng ý với cách làm của Lâm Kích thì sợ là lúc phát sóng sẽ bị khán giả mắng chết.

Ông xoắn xuýt liên tục, ấp úng nhìn về phía Tiêu Tử Kỳ.

Nhanh lên!

Không phải cậu muốn buộc chặt với Lâm Kích để tăng độ hot sao?

Mau cản cậu ấy lại đi!

Tiêu Tử Kỳ thấy ông nháy mắt một cái thì lập tức hiểu ra. Gã vội vã đi lên phía trước, suy nghĩ hai giây trong lòng rồi quyết đoán hướng về phía Vinh Tình cười cười.

"Vinh tổng, anh giúp Lâm Kích gian lận như vậy thì không hay lắm đâu? Ống kính của bọn tôi vẫn còn đang quay đấy."

Vậy nên tốt nhất anh nên đi nhanh lên, đừng vướng bận ở chỗ này!

Thấy gã đi đến, Vinh Tình theo bản năng né tránh.

Vẻ mặt Tiêu Tử Kỳ chợt cứng lại, Vinh Tình này có ý gì?

Vinh Tình không muốn để ý đến gã, đi đến nhìn đạo diễn sau lưng Lâm Kích.

"Có đúng vậy không? Vậy tổ chương trình mấy người định làm sao để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ? Ngủ dưới cầu vượt sao?"

Đây là chương trình thực tế thiểu năng trí tuệ gì đây?

Đạo diễn trầm mặc một lát.

Ông không ngờ rằng Lâm Kích vậy mà quen biết với người này?

Ông nên tiếp lời này thế nào? Lỡ như nhận thì có thể làm Vinh Tình lúng túng hay không?

Ơ này?

Vinh Tình thấy ông không nói lời nào, trong lòng lập tức có chút nắm chắc.

Xem ra, đoán chừng trong lòng tổ chương trình này cũng không có chút lương tâm nào nhỉ?

Anh liền nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ đang lén nhìn. Bỗng nhiên nghĩ đến, vậy bạch liên hoa thì sao?

Gã vội vã đuổi mình đi như vậy là do có bản thân có cách rồi?

"Cậu giải quyết xong nhiệm vụ này rồi? Cậu ngủ ở đâu?"

Vinh Tình có sao nói vậy nhìn Tiêu Tử Kỳ chằm chằm, lỡ như thích hợp thì để chó săn nhỏ copy cách làm của bạch liên hoa không phải được rồi sao.

Dù sao anh vừa nhìn là đã cảm thấy chương trình thực tế này rất thiểu năng. Nào có chuyện để khách mời tới tối mịt rồi sau đó mới nói cho người ta biết phải tự mình tìm chỗ ngủ.

Tiêu Tử Kỳ bị anh hỏi thì có chút lúng túng. Kế hoạch của gã cũng là tìm nhà của bạn mình ở tạm, nhưng mà sao có thể nói ra cái này được?

Vinh Tình thấy gã không nói lời nào liền biết bên trong này có vấn đề.

Anh quay đầu lại nhìn Lâm Kích.

"Gã giải quyết thế nào?"

Lâm Kích cười lạnh một tiếng, trong lòng đạo diễn cùng Tiêu Tử Kỳ đều có một dự cảm không ổn.

Đạo diễn muốn ngăn cản nhưng sao có thể ngăn được?

Một giây sau, Lâm Kích trực tiếp nói trắng ra.

"Đơn giản thôi, gã có một người bạn sống ở gần đây."

....?

Vinh Tình chậm rãi đánh ra một dấu hỏi.

Không phải chứ.

Cái này có ý gì?

Dựa vào cái gì Tiêu Tử Kỳ có thể đến chỗ bạn bè ở còn Lâm Kích không thể đến nhà anh ở?

Phân biệt đối xử hay là đối đãi đặc biệt?

"Có ý gì?"

Vinh Tình lộ ra vẻ mặt cười như không cười nhìn về phía đạo diễn, ánh mắt không tốt.

"Mấy người đây là đùa giỡn trước mặt tôi sao?"

Mới vừa rồi còn nói không thể gian lận, bây giờ bản thân Tiêu Tử Kỳ lại làm như vậy.

Có ý gì?

Người là cậu mà quỷ cũng là cậu* sao?

(*Raw là 人也是你鬼也是你咯, mang ý nghĩa tốt xấu gì cũng có phần.)

Papa làm bá tổng.... Chưa được một năm mà còn không có ai dám đùa giỡn với papa như thế.

Ông rất giỏi, ông chính là người đầu tiên đấy.

Đạo diễn bị anh nhìn chằm chằm đến mức lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng, trong lòng lập tức có hơi sợ.

Lâm Kích này, này có quan hệ như thế nào với Vinh Tình vậy?

Vinh Tình chịu nói chuyện vì Lâm Kích, lỡ như quay đầu tìm bọn họ để gây sự vì Lâm Kích thì sao?

Trong lòng ông rối tung hồi lâu, cuối cùng cắn răng. Biểu cảm trên mặt trở nên có chút nịnh nọt cùng với thăm dò lúc ẩn lúc hiện.

"Đây còn không phải là do show thực tế của bọn tôi chỉ quay trong một ngày thôi sao? Nếu Lâm Kích thật sự đến ở nhà ngài Vinh, đoàn quay phim bọn tôi vậy cũng phải đi vào theo. Bọn tôi là suy nghĩ vì ngài Vinh, sợ ngài không tiện."

Ông cũng không tin.

Cho dù Lâm Kích cùng Vinh Tình tốt đến đâu thì Vinh Tinh sao có thể đồng ý cho máy quay để lộ sinh hoạt của anh chứ?

Vậy nên tuyệt đối không thể đâu nhỉ?

Chỉ cần Vinh Tình không đồng ý! Lâm Kích sẽ không thoát khỏi chuyện này.

Lâm Kích lập tức nhíu mày.

"Cái này không được...."

Cậu còn chưa dứt lời, Vinh Tình bỗng nhiên cắt ngang.

"Được chứ, không phải là được lên hình miễn phí sao, vậy cũng không tồi."

Anh vừa nói vừa tiện tay mở cửa xe, "Đến đây đi, trời cũng đã tối rồi, đi sớm một chút thì được nghỉ sớm một chút."

"Nhưng mà...."

Lâm Kích ngập ngừng.

Cậu thật sự rất mệt, nhưng mà tổ chương trình hiển nhiên không có lòng tốt. Nếu Vinh Tình ở cùng với cậu không chừng sẽ bị tổ chương trình gài bẫy.

Dưới góc độ đạo diễn không nhìn thấy Vinh Tình nháy mắt mấy cái với cậu.

Ai!

Tổ chương trình có thể gài bẫy người khác, bọn họ liền bó tay chịu trói như vậy?

Đó tất nhiên là không thể nào!

Không gây chuyện đương nhiên là không có khả năng!

Vinh Tình muốn làm gì?

Lâm Kích suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định lên xe.

Cậu tin tưởng Vinh Tình.

Vừa lên xe, Lâm Kích liền biết Vinh Tình đang giở trò gì. Vinh Tình trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Hà ngay trước mặt cậu.

"Trợ lý Hà, lát nữa có một show thực tế muốn đến nhà của tôi ở Bắc thành, tôi muốn tăng thêm chút độ hot cho Lâm Kích, cậu sắp xếp một chút đi."

Trợ lý Hà vạn năng chỉ có thể bi thương tiếc nuối kỳ nghỉ phép của mình vẫn chưa tới lúc, đồng ý tỏ vẻ mình sẽ nhanh chóng sắp xếp.

Vinh Tình cúp điện thoại, có chút đắc ý nhìn Lâm Kích.

"Thế nào, sắp xếp của tôi không tệ chứ?"

Nếu tổ chương trình làm người khác chán ghét thì biện pháp của bọn họ là làm ngược lại, khiến bọn họ chán ghét lại!

Anh quay đầu liền tạo áp lực cho cái chương trình không có tiếng tăm này, để bọn họ phải phát sóng đoạn này.

Quả thật không tệ.

Lâm Kích bị một loạt thao tác này của anh làm cho ngây người.

Cuối cùng cậu chỉ có thể yên lặng giơ ngón cái.

Vì vậy lúc chương trình này lên sóng, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn thấy.

Bạn của Lâm Kích lái Maybach hả?

Bởi vì phát sóng bị giới hạn nên bọn họ chỉ biết Vinh Tình là bạn bè của Lâm Kích. Thế nhưng lập tức đã có người nhảy ra ngoài.

"Người bạn này của Lâm Kích sợ là bạn trai nhỉ? Maybach đó mấy người hiểu không? Loại xe này không phải người bình thường có thể mua được đâu!"

Fans Lâm Kích muốn phản bác thế nhưng tổ chương trình này biên tập rất đen tối, cố ý cắt ra một cảnh Lâm Kích cùng Vinh Tình ngồi cạnh nhau rồi còn quay cận cảnh, làm cho bản thân bọn họ cũng có chút nghi ngờ.

Đợi đến khi đoàn quay phim đi vào tiểu khu thì lại có bình luận mỉa mai.

"Maybach thì không nói nhưng cái tiểu khu này vốn là tiểu khu của người giàu có, một căn nhà khởi điểm cũng 30 triệu, có thêm hoa viên nhỏ thì 50 triệu, ha ha, Lâm Kích có người bạn như thế thì còn làm diễn viên làm gì?"

Có fan hâm mộ lập tức trả lời, "Vậy mẹ mày sinh mày ra nghèo như vậy, tại sao mày không đi tìm mẹ khác mà sinh ra? Hay là trong mắt mày tiền của bạn chính là tiền của mình?"

Vừa thấy có người bình luận, lập tức đã có người nhảy ra mắng.

Kết quả fans Lâm Kích tức đến mức không nhịn nổi, trực tiếp nhảy vào tranh cãi.

Đợi đến khi xe của đoàn quay phim cùng chiếc Maybach phía trước đi vào gara tư nhân thì cây chanh trước màn hình đã biến thành rừng chanh.

Bốn phía đều tràn ngập hương thơm của quả chanh.

"Còn có gara tư nhân, tui thật sự chua đến nổ rồi."

"Ai, chỉ xem qua một chút, ngay cả một chỗ đậu xe tui cũng không mua nổi."

Ống kính thoáng qua, Lâm Kích đã đi theo phía sau người bạn âu phục giày da của mình vào cửa. Vừa vào cửa, hai bên vốn đang mắng chửi nhau đều cùng phun từng ngụm nước chanh trên màn hình.

Cái này, này là cái quỷ gì vậy?

Chỉ thấy hai bên cửa trước trưng bày khoảng mười mấy tấm áp phích quảng cáo của Lâm Kích!

Nhìn kỹ thì đều là áp phích quảng cáo tuyên truyền phim truyền hình Lâm Kích từng quay. Thậm chí ngay cả <<Wordless Spy>> cũng có!

Trong ống kính, người đàn ông bị dán mặt mèo che đi khuôn mặt quay người lại. Tuy rằng không nhìn thấy mặt của anh nhưng tất cả khán giả đều nghe thấy ý cười khoe khoang của anh.

"Thế nào, tôi cho cậu mượn nơi này một đêm, có phải cậu đã kiếm được lời rồi không?"

Vẻ mặt Lâm Kích được quay cận cảnh, cậu hơi nghiêng đầu nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy cậu gật đầu ừ một tiếng.

Fans hâm mộ cũng chúi đầu vào màn hình.

Mấy cô gái kính hiển vi* từ từ phát đi mưa bình luận.

(*Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một cô gái tìm thấy các chi tiết trong các sự kiện, hình ảnh khác nhau, v.v. mà người khác khó tìm thấy. Bởi vì những cô gái này giống như một chiếc kính hiển vi và có thể nhìn thấy những phần tinh vi nhất.)

"Không phải chứ, là lỗi của tui sao? Vai của Lâm Kích chúng ta có phải đang run không? Cậu ấy có phải đang cười trộm không?"

"Chị em, tui cảm thấy cô không nhìn lầm đâu."

"Thực không dám giấu giếm, nếu mấy người cũng cảm thấy như vậy thì tui an tâm rồi."

Phút chốc, toàn bộ fans hâm mộ kính hiển vi các loại đều dowload mỗi một tấm ảnh chụp màn hình, sau khi tỉ mỉ phân tích thì chậm rãi xác định được một chuyện.

Lâm Kích có lẽ sắp nhịn cười đến chết rồi.

Lâm Kích thật sự sắp nhịn không nổi.

Cậu vốn tưởng là trợ lý Hà cùng lắm cũng chỉ là làm hai tấm áp phích, thế nhưng ai mà đoán được?

Vinh Tình vừa mở cửa, cậu suýt nữa không kiềm được mà cười lớn!

Thật vất vả mới nhéo mạnh đùi để nhịn lại, cậu quá khó khăn!

"...., tui tìm thấy một bức ảnh. Mấy người xem góc độ này đi, Lâm Kích nhà chúng ta có phải đang nhéo đùi mình....?"

Nhanh có có một cô gái kính hiển vi không quá chắc chắn mà chia sẻ một bức ảnh.

Bên trong nhóm lập tức có không ít người xuất hiện.

"Ha ha ha ha ha! Tui cũng đúng lúc phát hiện! Không phải chứ, anh trai nhỏ nhà giàu thần bí này là ai vậy? Làm tốt lắm! Chỉ là làm khó Lâm Kích của chúng ta, cái đùi lớn này không nhéo đến bầm tím thì không chừng không thể nhịn được cười đâu!"

"Tui cũng cười đến mức rụng rời, phụt, lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo chèn vào như vậy, tiện thể đau lòng cho Lâm Kích của chúng ta một giây, nhất định nín cười rất cực khổ."

"Ha ha ha ha ha ha, tui cười chết ha ha ha ha, không phải chứ, đây là người bạn thần tiên gì vậy? Quảng cáo này tuyên truyền rất hay! Tui tuyên bố, từ hôm nay trở đi người này chính là người tui thích thứ hai!"

Mấy fan hâm mộ vốn đang mắng chửi với anti đều đồng loạt rút về, cười đùa vui vẻ trong nhóm, không hiểu sao trong lòng bọn họ có một cảm giác mong đợi.

Luôn cảm thấy người bạn giàu có này sẽ mang đến nhiều niềm vui hơn cho bọn họ nữa.

Lâm Kích cùng Vinh Tình đi vào, liếc mắt một cái liền chú ý tới một sợi dây chuyền vàng đặt tùy ý trên bàn, còn có một cái áo sơ mi hoa vứt trên ghế salon.

Ống kính cũng chói sáng theo, nhóm cư dân mạng suýt nữa bị sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay lóe mù!

".... Gì vậy? Nội thất này, tiểu khu này, còn có Maybach, tại sao vừa vào cửa liền xuất hiện một sợi dây chuyền vàng vậy? Mắt tui mù rồi?"

"Tui khả năng cũng mù rồi, cùng hẹn sẵn khám mắt không anh bạn?"

"Mọi người mang theo tui nữa! Hình như tui cũng xuất hiện bệnh trạng giống vậy rồi!"

Gì vậy?

Mới vừa rồi còn âu phục giày da thoạt nhìn một thân sang trọng, quay đầu anh liền cho tôi xem cái này?

Một giây sau, ống kính đảo qua một thứ khác trên mặt bàn.

Đó là một lá cờ thưởng.

Sau khi người xem thấy rõ chữ viết bên trên, khuôn mặt chậm rãi nứt ra. Bên trên viết xưa kia có Võ tòng say rượu đánh hổ, bây giờ có dép lê lão Mục bắt trộm.

Lá cờ thưởng này vậy mà còn có hoành phi!

Đại ca Tây Long Khẩu ngầu ghê!