Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 126




Hoa hồng, nhà hàng, phòng tổng thống.

Chử Kha trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm chuẩn bị hết mấy thứ đó.

Thậm chí cậu còn trả phí tư vấn cực cao để hỏi ý kiến người đáng tin cậy nhất mà cậu quen biết —— Vinh Tình.

Vẻ mặt Vinh Tình trông như ăn đầy phân, anh khó chịu chỉ Chử Kha nên đặt hoa hồng cùng nhà hàng ở đâu.

Về phần phòng tổng thống?

Đương nhiên là chỗ béo bở không thể cho người ngoài được, dù sao Vinh thị cũng có đối tác lâu năm.

Có điều tiền không phải do anh trả, hơn nữa một đêm chỉ từ năm đến tám mươi nhân dân tệ, dù có thế nào thì chắc đạo diễn nhỏ cũng có thể trả được nhỉ?

Nếu thật sự không đủ thì cậu ấy cũng có thể tạm thời mượn trước.

Coi như đạo diễn nhỏ nợ anh đi.

Chử Kha cầm một bó hoa hồng còn lớn hơn người mình xem đi xem lại, bỗng nhiên không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

Cậu nhìn xung quanh, không nhịn được cầu cứu Vinh Tình.

“Vinh Tình, Vinh tổng, ngài, ngài nói thử xem, bộ đồ này của tôi có được không?”

Cậu lắp bắp nhìn Vinh Tình, trong ánh mắt tha thiết lại mang theo chút hoang mang.

Bộ đồ hôm nay cậu mặc trông có đẹp không?

Anh A sẽ thích sao?

Vinh Tình hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân, hôm nay anh nhận số tiền lớn đến đây nên phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau đó mặt anh không chút cảm xúc giống như tổng tài bá đạo.

“Tôi quen biết cậu lâu như vậy nhưng hôm nay cậu chính là người đẹp trai nhất, không ai sánh bằng.”

Cho nên cậu không cần tiếp tục xoắn xuýt chút chuyện như thế đâu, cậu đã hẹn người ta chưa?

Tôi đã cho A nghỉ rồi, cậu đừng nói với tôi là cậu còn chưa hẹn người ta đấy chứ? Tại sao lâu như vậy rồi mà A còn chưa đến?

Nhưng mà.

Chử Kha vẫn chưa hết căng thẳng, sau khi lo lắng về quần áo xong thì cậu lại bắt đầu lo lắng về bó hoa hồng trong tay mình.

“Quần áo được rồi vậy hoa hồng thì sao? Anh A sẽ thích được tặng hoa hồng chứ?”

Cậu buồn rầu.

Tặng đàn ông hoa hồng….

Có phải là không hay lắm không?

Vinh Tình:….

Cậu được rồi nha!

Cậu có chuyện gì vậy!

Sắp bước tới cửa rồi! Lẽ nào tôi nói có lẽ A sẽ không thích thì cậu còn có thể chuẩn bị hoa khác sao?

Anh hít một hơi thật sâu, đang định nói chuyện thì Chử Kha đã mở miệng trước.

“Thật ra…. Tôi đã mua hoa bách hợp cùng hoa mãn thiên tinh, hoa cẩm chướng, hoa hồng nguyệt quý….”

Cậu nói ra một danh sách dài, sau đó buồn sầu nhìn hoa hồng đỏ trong tay.

“Không biết anh A thích loài hoa nào nên mỗi loại tôi đều mua một bó, Vinh tổng, ngài thử nói xem anh A thích hoa nào?”

Vinh Tình mặt không cảm xúc:….

Em trai, không thì cậu trực tiếp đưa cho A một vườn hoa đi, như vậy là có thể giải quyết được tất cả sự lo lắng của cậu rồi.

Tôi nghiêm túc đó.

Mẹ nó!

Ai lại mua nhiều hoa để cầu hôn như thế!

Tích góp tiền giữ lại cùng A mua nhà mua xe hưởng tuần trăng mật không thơm hơn sao?

Hay là hai người định hôm nay thì tắm bằng hoa hồng ngày mai thì tắm bằng hoa bách hợp???

Như vậy là sẽ không đứng đắn hiểu không?

Như vậy là không tốt!

Vinh Tình càu nhàu trong lòng xong thì đã tỉnh táo hơn.

Không được, hôm nay anh tới đây là để học tập cách cầu hôn, tuy rằng chắc chắn anh không làm nhưng mà!

Anh có thể dạy cho chó săn nhỏ!

Hai năm sau chắc chắn dùng được! Anh tin chắc!

“Hoa hồng là loài hoa cổ điển cho lời cầu hôn, hơn nữa quan trọng là…. Tâm ý của cậu.”

Vinh Tình mở miệng bắt đầu nói điêu.

“Lẽ nào cậu cảm thấy mình không đủ thành tâm sao?”

Chử Kha đang cầm hoa do dự một lát rồi yên lặng dùng hoa che mặt lại.

Cậu nhìn Vinh Tình, không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng.

Thật ra cậu chỉ là thèm muốn thân thể anh A cùng cảm giác an toàn, tâm ý gì chứ….

Thật lòng thật dạ thèm muốn thân thể anh A có tính không?

Vinh Tình:….

Thôi, cậu đừng nói chuyện nữa, papa cũng không muốn biết vẻ mặt này của cậu có ý nghĩa gì lắm.

Chuẩn bị xong xuôi, dưới đủ loại chèn ép của Vinh Tình để ngăn Chử Kha tiếp tục nghi thần nghi quỷ lại thêm thủ đoạn như sấm sét, cuối cùng cũng khiến Chử Kha từ bỏ hết ý tưởng của mình.

Việc bố trí sân bãi dần dần kết thúc, vai chính A cuối cùng cũng xuất hiện từ phía xa.

Thời gian: Chạng vạng về đêm.

Địa điểm: Tầng thượng ký túc xá nhân viên Vinh thị.

Nhân vật: Nhiếp ảnh gia ẩn núp trợ lý Hà (địa điểm mai phục —— nóc tòa nhà kế bên), giám đốc điều hành Vinh tổng (địa điểm ẩn núp —— trong góc tối), Chử Kha vai nam chính đang cầu hôn thứ nhất (kết hợp với bộ lễ phục lộng lẫy, hoa hồng cùng mấy thứ khác), nhiều nhân viên đang ẩn núp phục kích trong các phòng ký túc xá nhân viên khác nhau (nghi ngờ là do gián điệp trong nhóm thư ký để lộ).

Kịch bản đã chuẩn bị xong, Chử Kha cầm hoa, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cậu cố gắng giấu hoa ra sau lưng.

Đồng thời còn an ủi bản thân, anh A không nhìn thấy hoa đâu…. Nhỉ?

Quần chúng ăn dưa vây xem chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

Đạo diễn nhỏ quá căng thẳng! Hoa mà giấu cái gì?

Nhào tới đi!

Cưỡng hôn hắn! Hôn xong thì lập tức lấy nhẫn ra cầu hôn!

Mặc kệ là đeo lên ngón tay hay là đeo lên chỗ khác, dù sao chỉ cần là đeo lên thứ gì hình trụ là được rồi!

Tiến lên nào vịt ơi!!!

Vinh Tình cùng trợ lý Hà vạn năng mặt không có chút cảm xúc.

Cho nên bọn họ đã nói 999 bông hoa hồng không thể giấu được rồi.

Trực tiếp nhào lên không tốt sao?

Hai người đều thở dài, trợ lý Hà vạn năng tri kỷ mà đưa ống kính về phía A, quay một đoạn đặc tả cho hắn để che đậy hành vi vui mừng của đạo diễn nhỏ.

A nhận ra bản thân bị ống kính quay tới thì theo bản năng muốn trốn vào trong góc.

Hắn mới vừa bước được một bước ra ngoài thì lập tức hiểu ra.

Không được.

Không thể đi, hôm nay là ngày cầu hôn mà đạo diễn nhỏ đã chuẩn bị rất lâu.

Hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, tiếp tục kiên định bước từ từ về phía trước.

Vừa đến gần, hắn đã lập tức nhìn thấy bó hoa hồng siêu lớn sau lưng Chử Kha.

Hắn trầm mặc một giây, kiên quyết giả vờ như bản thân mắt mù vẫn chưa nhìn thấy.

“Bây giờ em rủ anh lên đây ngắm sao có phải hơi sớm rồi không?”

Trời còn chưa tối, hắn đã nhìn thấy hoa hồng, có phải không tốt rồi không?

Hình như trời tối sẽ thích hợp hơn nhỉ?

Hắn vừa mở miệng, tất cả quần chúng ăn dưa suýt nữa cười ngất.

Mặt Vinh Tình lại càng sắp nứt ra rồi.

Cho nên cái cớ tuyệt vời mà Chử Kha nói chính là cái này?

Hẹn người ta lên sân thượng ký túc xá nhân viên sao ngắm sao???

Cậu không cảm thấy lấy cái cớ này có hơi sứt sẹo quá hả???

Chử Kha thấy hắn mở miệng hỏi, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm sau đó mới lắp bắp.

“Vâng, hình như có hơi sớm….”

Trợ lý Hà không đành lòng nhìn thẳng mà hơi xê dịch camera về phía đám quần chúng đang lén lút hóng chuyện.

Vai chính, thật sự không thích hợp quay nữa.

Vinh Tình cũng từ từ dập tắt suy nghĩ.

Nói thật, nếu chó săn nhỏ muốn cầu hôn anh như thế này?

Anh nhất định sẽ để chó săn nhỏ cầu hôn mình thêm lần nữa!

A liếc nhìn đạo diễn nhỏ sắp đứng không vững, sau đó ánh mắt lại quét một vòng trong bán kính xung quanh.

Quần chúng ăn dưa không hiểu sao lại cảm thấy một luồng áp lực.

“…. Chúng ta bị anh A phát hiện rồi?”

“Không thể nào nhỉ? Tôi đã cố ý cải trang lại quần áo rồi, tôi đảm bảo bản thân bây giờ trông không khác gì pho tượng, người bình thường không thể phát hiện ra tôi là một người sống được!”

“Tôi cảm thấy hẳn là bị phát hiện rồi, mấy người đừng quên, nghề cũ của anh A là cái gì.”

“…., đừng nói nữa, anh A vừa liếc chúng ta kìa. Chậc, kết hôn còn chưa thấy đâu mà đã bắt đầu bảo vệ chồng nhỏ của mình rồi.”

“? Tại sao đạo diễn nhỏ lại là chồng nhỏ?”

“? Đạo diễn nhỏ là chồng nhỏ, anh A là chồng lớn, có vấn đề sao?”

“…. Không có gì, người chị em đúng là mạnh mẽ.”

Một đám người cố gắng thu nhỏ đầu óc lại, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định nhìn lén.

Vinh Tình đứng trong góc nhỏ, ngược lại xem như bị phát hiện cũng không sao.

Anh là người hướng dẫn do Chử Kha tự mình mời tới, dù bị phát hiện cũng là cây ngay không sợ chết đứng!

A bất đắc dĩ phát hiện người này còn mặt dày hơn cả người kia, không đành lòng tiếp tục nhìn đạo diễn nhỏ căng thẳng nữa nên hắn không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước.

“Vậy chúng ta cứ đứng ở đây đợi ngôi sao xuất hiện hả?”

Chử Kha lắp bắp, “Không, không phải, trước khi ngôi sao xuất hiện, em có vài lời muốn nói với anh.”

!

Tiến lên nào đạo diễn nhỏ!

Đúng! Chính là như vậy! Lên!

Quần chúng ăn dưa tỏ vẻ mình lại thấy được chút hy vọng rồi!

Được lắm! Đạo diễn nhỏ có thể làm được!

A liếc nhìn đạo diễn nhỏ đến nói chuyện cũng run cầm cập, gật đầu.

“Vậy em nói đi.”

Tuy rằng hắn đã xem qua kịch bản rất nhiều lần rồi nhưng mà không quan trọng lắm.

Hắn vẫn chưa chính tay nghe thấy đạo diễn nhỏ nói.

Đôi môi Chử Kha giật giật rồi lại giật giật.

Lời nói đến bên môi nhưng đợi nửa ngày cậu vẫn không thể nói được một chữ.

Quần chúng ăn dưa dần dần trở nên lo lắng cho cậu.

“Đạo diễn nhỏ đừng lo lắng! Cậu có thể! Cậu có thể làm được!”

“Đạo diễn nhỏ cố lên! Nếu thật sự không được thì lấy hoa ra trước đi!”

“Tôi, tôi, tôi nhìn mà cũng sốt ruột, cảm giác còn lo lắng hơn cả lúc bản thân cầu hôn là sao vậy?”

“Tôi, tôi, tôi cũng thế!”

Trợ lý Hà vạn năng đang nhắm ống kính ngay hai nhân vật chính, không hiểu sao cũng cảm thấy lo lắng.

Nói thế nào nhỉ? Luôn cảm thấy giống như bọn họ đang chờ đợi nhân chứng, khiến người ta không hiểu sao lại thấy lo lắng.

Chử Kha mở miệng nhưng vẫn không nói ra được một chữ.

Bản thân cậu cũng lo lắng đến mức đôi mắt đang nhìn A đỏ bừng lên, suýt nữa không ôm vững hoa hồng trong tay.

Cậu nhanh chóng nhận ra trong đầu mình trống rỗng, hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với điều mình muốn nói.

“Đạo diễn nhỏ cố lên!!!”

Quần chúng ăn dưa đều lau mồ hôi thay cậu.

Vinh Tình buồn bực đứng trong góc.

Liệu có làm được không đây? Cậu còn định do dự bao lâu nữa?

Anh lại nhìn thêm một lát rồi hít một hơi thật sâu.

Đi ra từ trong góc.

Vẻ mặt của trợ lý Hà vạn năng đang cầm máy quay phim đầy bất ngờ.

Vinh tổng muốn làm gì?

Vinh Tình đi tới phía sau Chử Kha.

Ánh mắt A cũng nhìn theo anh.

Vinh Tình giơ tay đẩy một cái!

Chử Kha lảo đảo nhào tới phía trước!

Cậu kinh ngạc lêu lên, “A!”

A theo bản năng giơ hai tay ra, ôm cả người lẫn hoa hồng vào trong lòng.

Vinh Tình làm việc tốt không để tên quay về trong góc lần nữa, thuận tiện còn đưa ra chỉ thị hành động cuối cùng cho Chử Kha.

“Cậu nhào lên đi, hôn trước rồi nói.”

A sững sờ, hắn vô thức cúi đầu thì thấy đạo diễn nhỏ đỏ mặt mà nhắm mắt lại hôn lên!

“Ồ ồ…. A a!”

Tiếng hoan hô vừa kêu lên không biết truyền tới từ chỗ nào đã lập tức bị bịt lại.

Chử Kha sợ đến mức rút lưỡi về, mở to hai mắt nhìn xung quanh tìm âm thanh.

Người ở đâu vậy???

A trầm mặc một lát rồi nhận ra ngày hôm nay chắc là cầu hôn thất bại rồi.

Hắn yên lặng thở dài, tiếc quá.

Hắn bỗng nhiên buông Chử Kha ra làm đạo diễn nhỏ bất ngờ.

Sau đó thì thấy A quỳ một chân xuống đất, cậu trợn tròn mắt.

A mở chiếc hộp đựng nhẫn vô cùng quen thuộc với Chử Kha ra, cậu vội vàng sờ vào trong túi quần của mình nhưng trống rỗng!

Bị trộm lúc nào vậy?

Lúc hôn, hôn nhẹ sao?

A hơi ngẩng đầu lên, nhìn cậu với ánh mắt thâm tình.

“Có lẽ, cầu hôn vẫn nên để anh làm sẽ tốt hơn nhỉ? Cho nên, em có nguyện ý kết hôn với anh không?”

“Oa a a a ~~ a a a a a hu hu ——!”

Lần này, bên trong ký túc xá nhân viên đều vang lên những tiếng la hét kỳ lạ, quần chúng ăn dưa tỏ vẻ, bọn họ không nhịn được!!!