Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 55




Sự cạnh tranh giữa các ứng cử viên càng ngày càng gay cấn khốc liệt, vì nếu không có sự bất ngờ ngoài ý muốn này, chức vị quyền thế đó nào đến lượt họ tranh, hiện tại thời cơ ở ngay trước mắt, không gắng sức một phen thì thật có lỗi với kỳ ngộ này.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, hai vị trí Các chủ và Đường chủ này, phải thay người là cái chắc rồi, trừ phi Tiểu Long Quân nhả ra, nếu không thì tuyệt đối không thể vãn hồi, nhưng dù như vậy, thì những quyền lợi rối rắm đan xen trong tay Minh Thiển Du cũng không dễ khinh thường.

Trước khi hắn ta còn chưa hoàn toàn bị chèn ép, bất cứ lúc nào cũng có thể lần nữa vực dậy, ngoại giới đối với chuyện của Minh Thiển Du cũng không dám nói gì, dù sao hắn cũng đã hoành hành ở Thánh Linh cả ngàn năm, ai biết trong tay hắn ta còn có con át chủ bài gì, dù có giậu đổ bìm leo cũng tuyệt đối không phải thời điểm này.

Bất quá có người không dám nói, nhưng cũng có người dám nói.

Ô Không Không không chỉ nhiệt tình xởi lởi với mỗi Tuyết Mịch, không đến vài ngày, nàng đã coi Linh Tu Viện như tẩm các nhà mình.

Linh Tu Viện không coi việc tu luyện là mục tiêu, thậm chí trong hệ thống học viện, nó có thể được tính là viện hệ bị người ta coi thường nhất, nên thường bị bài xích ở ngoài vòng giao lưu.

Cũng vì vậy mà Linh Tu Viện cực kỳ hòa bình, suy cho cùng nếu có gì không vui thì cùng nhau ăn một bữa cơm, một bữa không đủ thì hai bữa, tranh đấu này đó cũng không nhấc lên được, trái lại có cảm giác siêu nhiên thế ngoại, bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm tới những chuyện xảy ra dạo gần đây, chỉ là có lòng đi nhiều chuyện một chút thì lại xong rồi.

Thế nên để Ô Không Không biết được không ít chuyện người khác không dám nói.

"Nhớ năm ấy, Minh các chủ này không những xâm chiếm pháp khí gia tộc của người ta, còn dụng quyền làm việc tư gán ghép tội danh, rõ ràng là pháp khí truyền thừa gia tộc, lại nói là vật trộm cắp, sau đó mạnh bạo chiếm lấy, rồi càng là mượn sức bảo khí mà mở ra bí cảnh, trộm đi cả gốc lẫn rễ không ít linh dược ngàn năm vạn năm, hoàn toàn không chừa đường sống cho người khác!"

"Trừ chuyện này ra, nghe nói cấp dưới của hắn còn trêu chọc một vị nữ tử nhưng lại đổi trắng thay đen thành nàng ấy có ý định câu dẫn hắn, lời đồn truyền ra ngoài liền hủy đi một thân thanh danh của người ta, hại vị nữ tử kia bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng tâm cảnh sụp đổ, tu vi thụt lùi phẫn uất mà chết."

Ô Không Không thuật lại một số chuyện cho Tuyết Mịch nghe, vừa nói vừa tức đến không chịu được: "Ta còn nghe nói, Minh các chủ này có liên quan đến vụ án diệt môn mấy trăm năm trước, lần đó hình như học viện ban bố nhiệm vụ tiêu diệt hung thú, kết quả hắn ta dẫn người đi không chỉ tiêu diệt hung thú, còn tàn sát một tiểu thế gia ở địa phương nọ, mấy vạn tính mạng ra đi chỉ trong một đêm."

Tuyết Mịch nghe mà kinh sợ, mấy vạn người đó, nhiều sinh mạng đến thế sao nói tẫn là tẫn: "Tại sao chứ? Vì hộ nhân gia kia đắc tội hắn sao?"

Ô Không Không lắc đầu: "Cũng không phải, tuy chuyện này chưa từng được chứng thực, nhưng chiếu theo hồ sơ Minh Thiển Du giao lên lúc ấy, thì nói là tiểu thế gia kia nắm giữ một phương pháp ngự thú kỳ dị, có thể thao khống hung thú hành hung làm ác, bị hắn ta phát hiện song mưu đồ diệt khẩu hắn ta, kết quả bị hắn ta giết ngược lại, nhưng hắn vừa về liền bế quan, sau khi bế quan liền luyện thành công pháp dung hợp địa linh hỏa, ngươi nói xem chuyện này nào có trùng hợp như vậy, ta thấy ấy, này chính là thấy kho báu thì nổi lòng tham!"

Tuyết Mịch hoàn toàn không thể hiểu nổi: "Vì để có một gốc địa linh hỏa mà giết chết nhiều người thế sao?" Địa linh hỏa này ở nhà y, là dùng để tắm rửa đó.

Nếu là trước kia, Ô Không Không có thể không lí giải được sự khó hiểu của Tuyết Mịch, địa linh hỏa ấy à, đó là thứ khi phát hiện được một gốc thì có thể gây ra sự tàn sát cướp đoạt của toàn bộ người trong tứ tộc, nhưng giờ đây nàng đã hiểu rằng, suy cho cùng người ta cũng là Tiểu Long Quân mà, thứ mà mọi người giành giựt vỡ đầu, có thể chỉ là một vật dụng hằng ngày của Tiểu Long Quân mà thôi.

"Bất kỳ tài nguyên báu vật nào của thiên địa đều là thứ có thể gặp không thể cầu, thế gian này có thể có bao nhiêu địa linh hỏa, phát hiện được một gốc thì đó là bảo bối mà cả Thượng tiên cũng động lòng, còn nhớ lần trước ngươi ở Lộc Sự Các mua được Bán Sinh Châu không, một gốc địa linh hỏa có thể ngưng kết lên đến hàng trăm thậm chí hàng ngàn viên Bán Sinh Châu, một viên Bán Sinh Châu đã đắt đỏ đến ba vạn linh tinh, ngươi nghĩ xem nếu đổi lại là gốc địa linh hỏa kia, sẽ có thể mang đến bao nhiêu tài phú, ai có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của thứ này."

Càng không cần phải nói tới, địa linh hỏa này có công có thủ, nếu có thể dung hợp, chiến đấu vượt cấp cũng không phải là vấn đề, đối với một tu giả truy cầu thực lực, ai có thể không động lòng chứ.

Tuyết Mịch nhíu mày: "Vậy hắn ta làm chuyện này, học viện cũng không quản sao?"

Nhiều mạng người như vậy, chẳng phải là đồ thán mà Uyên Uyên nói sao, chuyện nghiêm trọng như vậy, lẽ nào học viện có thể mặc kệ?

Ô Không Không: "Không có chứng cứ, người mà hắn dẫn đi, toàn bộ đều là một tay hắn ta bồi dưỡng, đương nhiên là theo phe hắn rồi, hiện trường lại xa, toàn tộc bị diệt ngay cả một sự sống cũng không có, loại chuyện diệt tộc này không liên quan đến mình, dĩ nhiên người ta không báo lên, chờ đến khi có tin đồn lan ra thì cũng không biết đã qua bao lâu rồi nữa, nên lần này ngươi cách chức hắn ta, trong lòng nhiều người đang vui vẻ lắm kìa, chí ít thì người mới nhậm chức, trước khi bị quyền thế tiêm nhiễm, cũng có thể thanh chính mấy trăm năm, sau này chuyện gì cũng có thể xử lý công bằng, mọi người cũng có thể thoải mái chút."

Linh tộc của nàng chỉ là một tiểu tộc đã xuống dốc, mà người trong tộc còn không chịu an phận, đổi trắng thay đen ỷ mạnh hiếp yếu, đổi thành học viện Thánh Linh lớn thế này, thì có thể sạch sẽ đến đâu, bất công của thế gian nàng hiểu quá nhiều rồi.

Tuyết Mịch đối với đấu đá quyền thế không hiểu rõ lắm, hôm ấy y chỉ là bất mãn với hành động bao che của Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư, nếu đã phạm sai, vậy thì trừng phạt là được, cũng không phải là muốn mạng của họ, tại sao phải ngang ngược vô lý bênh vực bao che không nói lý lẽ, nếu đã không thể công bằng, vậy thì đổi người đi.

Thế nhưng sau chuyện này, qua các động tĩnh trong học viện mấy ngày nay, y mơ hồ biết được, một câu muốn thay người của y có sức ảnh hưởng lớn đến cỡ nào, sự hỗn loạn kéo theo khi thay người cũng không chỉ dừng lại ở mỗi hai người kia.

Y không biết chỉ một chuyện đổi người thôi mà lại có thể nghiêm trọng như vậy, nháo ra động tĩnh lớn đến thế, tuy bênh vực bao che có hơi bất công, lần này do gặp được y, nếu đổi là người khác, gặp chuyện bất bình như này có thể minh oan thế nào được.

Nhưng bất công này, hình như cũng không thương thiên hại lý nghiêm trọng đến mức hủy đi cả đời của họ.

Tuyết Mịch mấy hôm nay đều đang chất vấn bản thân về sự manh động của mình, y đang ngẫm lại hậu quả khi mình sử dụng thân phận Tiểu Long Quân mà hành động, nhìn thấy mọi người vì việc đổi Các chủ mà phải chịu liên lụy, y rất khó cảm thấy mình vẫn đúng lý hợp tình không làm gì sai, thậm chí ít nhiều còn hơi chột dạ.

Thế nhưng sự chột dạ này bỗng chốc tiêu tán sau khi nghe chuyện Ô Không Không nói hôm nay, thậm chí y càng thêm phẫn nộ, nếu đây là sự thật, Minh Thiển Du kia tuyệt không phải chỉ bị cách một cái chức Các chủ thôi là xong đâu.

Tuyết Mịch nghe xong mấy chuyện Ô Không Không nói, trực tiếp xoay người chạy đi, vì Phồn Lũ còn đang xử lý việc tranh cử, nên hiện tại chỉ có Hoa Triều bên cạnh y.

Sau khi hai người họ rời khỏi, Ô Không Không nhìn Bắc Mục, mắt đầy hoang mang: "Ta đã nói điều gì không nên nói sao?"

Bắc Mục cho nàng một ánh mắt "ngươi đã nói gì bản thân ngươi cũng không biết sao" để nàng tự suy ngẫm.

Tuyết Mịch không về Yêu Thần Điện mà là theo bản năng tìm Thời Uyên lúc gặp chuyện, liền dẫn Hoa Triều trực tiếp truyền tống trở về Vân Khởi, sau đó bổ nhào lên người Thời Uyên không gì là không biết trong mắt y: "Nên Minh Thiển Du kia thật sự xấu xa đến thế sao? Để có được một gốc linh hỏa, mà giết nhiều người như vậy?"

Thời Uyên chưa trực tiếp trả lời y, mà hỏi: "Nếu là vậy, ngươi định làm thế nào?"

Tuyết Mịch: "Bắt hắn ta chấp nhận phán quyết từ chỗ Hoàng bá bá, đã làm chuyện xấu đến vậy, giết nhiều người vô tội như thế, hẳn là Hoàng bá bá nên quản nhỉ?"

Thời Uyên: "Nếu ngươi đã nói đây là chuyện phát sinh từ mấy trăm năm nước, nhưng đã qua mấy trăm năm, hành vi của hắn vẫn chưa bại lộ, còn không có bằng chứng cụ thể, ngươi muốn bắt hắn thế nào?"

Tuyết Mịch ngừng một chút: "Không thể thẩm vấn sao?"

Thời Uyên chọc chọc cái trán y: "Này vốn là chuyện ngươi nghe nói, ngươi làm sao biết được chuyện ngươi nghe không phải do người ta phóng đại ra."

Tuyết Mịch nhíu nhíu mày: "Vậy tin đồn là giả sao?"

Thời Uyên cười cười: "Không có chứng cứ, không thể nói là thật, đồng dạng cũng không thể khẳng định là giả."

Tuyết Mịch triệt để mù mịt, không phải thật, cũng không phải giả, vậy muốn y làm sao a.

Thời Uyên ôm y ngồi lên người mình: "Nếu đây là thật, vậy ngươi nói, hắn ta năm đó làm chuyện ác như vậy, vì sao không có ai cáo trạng?"

Tuyết Mịch nghĩ ngợi: "Quyền thế hắn ta quá mạnh khiến người khác kinh sợ."

Thời Uyên gật đầu, lại nói: "Giờ ngươi cách chức hắn ta, đổi thành người khác nắm quyền, khiến hắn ta không quyền không thế, nếu hắn ta đã từng gây ra những chuyện đó, ngươi nói xem sẽ thế nào?"

Tuyết Mịch hai mắt bỗng sáng lên: "Mấy người bị hắn ta hại, sẽ đến tìm hắn ta! Nhưng gia đình kia bị diệt toàn tộc rồi, không một ai sống sót, hơn nữa nếu hắn ta không làm những chuyện đó thì sao?"

Thời Uyên: "Này và chuyện ngươi cách chức hắn ta liên quan gì nhau, tại sao ngươi muốn tìm người thay thế hắn ta?"

Tuyết Mịch: "Hắn biết rõ thuộc hạ phạm sai, còn muốn bao che."

Thời Uyên cười: "Ngươi không hề cách chức hắn ta vô cớ, nhân quả giữa ngươi và hắn đã kết thúc rồi, mà hắn trước kia gieo thiện nhân sau này sẽ tự kết thiện quả, nếu gieo ác nhân, kia kết tất nhiên là ác quả, nhân quả của người khác, ngươi hà tất phải ôm lên người mình."

Tuyết Mịch: "Nhưng vì ta cách chức hắn ta, liên lụy đến rất nhiều người vô tội."

Thời Uyên: "Nếu có một ngày Hoàng bá bá ngươi phạm lỗi, từ đây về sau hắn ta không phải là Yêu Hoàng cao cao tại thượng nữa, ngươi cũng vì vậy không phải là Tiểu Long Quân thân phận cao quý, ngươi cảm thấy vì người phạm lỗi không phải ngươi mà ngươi vô tội sao?"

Tuyết Mịch nghĩ cũng không nghĩ mà lắc đầu: "Không, chúng ta cùng tộc, là người một nhà."

Thời Uyên mỉm cười: "Vậy là đúng rồi, mấy người đó cũng như vậy, lúc Minh Thiển Du đắc thế họ nhận được sự bảo vệ, lúc Minh Thiển Du thất thế, sao họ lại vô tội được."

Tuyết Mịch nhìn hắn hỏi: "Nên chuyện này ta không làm sai sao?"

Lần này Thời Uyên cho y một đáp án chắc chắn: "Dĩ nhiên không sai."

Tuyết Mịch bỗng thở phào, vui mừng cọ vào trong ngực Thời Uyên, y thật sự rất lo vì sự manh động nhất thời của mình, không khống chế được tính tình mà phá hủy cuộc đời người khác, y lo đến nỗi mấy ngày nay không có khẩu vị ăn cơm.

Tảng đá trong lòng rơi xuống, cuối cùng Tuyết Mịch cũng nhẹ nhõm, tâm trạng tốt lên, bèn vẫy tay với Hoa Triều: "Chúng ta đi xem tiểu tinh linh đi, mấy ngày nay cũng không biết đã nở ra bao nhiêu tiểu tinh linh nữa a!"

Hoa Triều đứng ở dưới mái hiên gần đó vội đi theo.

Sau khi hai người rời đi, Lục Nhiễm mới hiện thân ra, nhìn theo hướng Tiểu Long Quân rời đi, cũng thở phào: "Hóa ra Tiểu Long Quân phiền não vì chuyện này, ta còn tưởng vì bị bắt nạt nên y mới ưu sầu không vui liên tục mấy ngày."

Thời Uyên nhẹ vuốt phẳng y phục vừa mới bị Tuyết Mịch cọ vào: "Nếu bị bắt nạt, hôm đó y liền có thể quên, ngược lại nếu bắt nạt người khác, y lại có thể nhớ rất lâu."

Lục Nhiễm nhẹ than thở: "Tính tình này của Tiểu Long Quân, thật không biết là tốt hay xấu."

Tính cách lương thiện đương nhiên là điều tốt, không ai thích kẻ xấu cả, nhưng ôn hòa, khó tránh bị bắt nạt, này không dễ gì mới nổi giận kiên cường được một lần, nhưng không nghĩ y lại tự trách chính mình, cả Lục Nhiễm cũng không nhịn được mà tưởng như Tư Vũ kia, dạy Tuyết Mịch bá đạo thêm chút, gây họa thì có sao, chẳng lẽ mấy vị Thượng thần còn không chống được cái hố trên trời kia sao.

Thời Uyên: "Rồi sẽ thích ứng được thôi."

Tuyết Mịch tính quá mềm mỏng, nhưng hoàn cảnh sau khi trưởng thành lại quá kiêu căng, thậm chí tất cả những người y gặp hàng ngày cũng có sức ảnh hưởng rất sâu với y, mới dẫn đến mâu thuẫn trong tính cách, nhưng đây cũng không phải vấn đề to tát gì.

Một đám rồng, dưỡng không ra được một cái bánh bao mềm, nhìn chuyện Tuyết Mịch gặp phải lần này thì biết, ảnh hưởng sau này đã dần dần hình thành, dù vẫn có khắc chế, nhưng đã có thể bắt đầu học cách cân nhắc, sau này xử lý chuyện nhất định là càng ngày càng chín chắn.

Lục Nhiễm vẫn đang cảm thán: "Tâm hồn ăn uống hôm nay của Tiểu Long Quân chắc quay lại rồi, ta phải đi dặn Lạc Linh chuẩn bị nhiều một chút, chậc, dù thật sự gây ra họa thì có sao đâu chứ, Tiểu Long Quân hiểu chuyện như vậy, gây họa gì cũng đáng được tha thứ."

Dù sao đi nữa cũng là trẻ con nhà mình, thà rằng y ỷ thế hiếp người, cũng không nhẫn tâm để y ủy khuất chính mình.

Lục Nhiễm bỗng hơi hiểu ra, tính tình thời nhỏ của Tiểu Long Quân dưỡng thành thế nào, trừ thiên tính ra, e là chịu ảnh hưởng nhiều hơn.

Nhìn Lục Nhiễm luyên thuyên rời đi, Thời Uyên bất lực thu hồi ánh mắt, lúc đầu cũng không biết là ai cả ngày chê ấu tể Long tộc xấu tính, giờ lại chê tính tình Tuyết Mịch không đủ cứng.

Lục Nhiễm đi đến nửa đường thì nhớ ra gì đó, dừng lại nhìn Thời Uyên: "Hỏa triều của Phượng Tân chắc sắp lui rồi nhỉ, Viêm Nguyệt Vân Bàn lần này Thần quân định phái ai đi lấy?"

Thời Uyên nhẹ nhặt cánh hoa rơi trên người hắn, ngón tay trắng xanh dường như cũng bị cánh hoa in sắc hồng, ánh mắt thanh lãnh hơi nâng lên, sâu xa quét qua Lục Nhiễm: "Lần này, tới lượt ngươi đi."

Lục Nhiễm gần như tưởng mình nghe lầm: "Ta?"

Mỗi lần Phượng Tân lui hỏa triều, trừ Yêu Hoàng, Thiên Đế cùng với Ma Quân mỗi người lấy đi bảy quả ra, quy luật bất thành văn là do tu sĩ dưới bậc Độ Kiếp Kỳ tranh giành.

Hắn tư chất ngu đần, hơn vạn năm cũng chưa độ kiếp thành Thần, nhưng dù gì cũng là Thượng tiên, bảo hắn ta đi, này không phải là bắt nạt người ta rành rành hay sao.

Thời Uyên lại mặc kệ trong lòng hắn ta nghĩ gì, căn dặn: "Trừ giấu đi tu vi, nhớ biến đổi ngoại hình, đừng để người khác nhận ra."

Lục Nhiễm: "..." Này hiển nhiên là muốn bắt nạt người thấp bé, còn biết phải bảo vệ mặt mũi mà giấu mặt.

Nhưng rất nhanh Lục Nhiễm đã hiểu được dụng ý của Thần quân, bọn họ năm nay là có Tiểu Long Quân a, dù Tiểu Long Quân không cần tẩy linh căn, nhưng linh quả hiếm có bật này ăn nhiều chỉ có lợi chứ không hại, phải biết rằng lý do Long tộc sinh trưởng chậm, chính là vì cơ thể cường đại, nên cần tích trữ nhiều năng lượng.

Muốn lớn lên, trừ việc từ từ chờ đợi tháng năm trôi đi, ăn vài thứ có linh lực mạnh cũng khá là hữu ích.

Nghĩ như vậy, Lục Nhiễm sờ cằm: "Vậy phải lấy bao nhiêu?" Cũng không thể cướp hết, vậy thì khi dễ người ta quá rồi.

Thời Uyên cười nhẹ nói: "Lúc đó ngươi tự biết phải lấy bao nhiêu."

Lục Nhiễm không hiểu Thời Uyên đang bí hiểm cái gì, chỉ là Thần quân đã nói vậy rồi, đến lúc đó tự nhiên biết thôi.

Hôm sau Tuyết Mịch về đến Thánh Linh, thay đổi dáng vẻ lẩn tránh như lúc trước, trực tiếp gọi Phồn Lũ đến, tích cực hỏi thăm chuyện tranh cử.

Phồn Lũ: "Nhân sự căn bản đã có thể quyết định, người được bầu làm Các chủ Luật Sự Các có số phiếu cao nhất là Ý Tiêu của Nhân tộc, xếp thứ năm trên bia Bách Bảng, tu vi tuy thấp hơn Minh Thiển Du một bậc, là Độ Kiếp trung kỳ, còn chưa đạt đến đại viên mãn, nhưng người này được đánh giá cực cao, thiên phú càng là không tầm thường, trong số đệ tử, khá có nhân khí."

Tuyết Mịch hứng thú hỏi: "Đánh giá của hắn ta tốt như thế nào?"

Mấy ứng cử viên đều do Lạc Phượng tuyển chọn, sau đó cho Tuyết Mịch xem tượng thạch, Tuyết Mịch từ đó chọn ra năm người hợp mắt, nhưng chỉ hơi hiểu được thông tin căn bản của đối phương, cụ thể lại không nắm rõ, dù sao cũng là giao cho đệ tử của cả Thánh Linh đến chọn, người không tốt, họ tự biết loại trừ.

Phồn Lũ: "Ý Tiêu là Nhân tộc, xuất thân từ Thước Vũ lục địa, Thước Vũ cũng là một vùng đất của Yêu giới, nhưng khá đói rét, có điều Ý Tiêu xuất thân không tầm thường, cũng là thế gia tử, thiên phú năng lực nhãn giới, đều rất xuất sắc, càng quan trọng hơn là tâm tính người này rất tốt, năm đó đạt Trúc Cơ Kỳ thì vào Thánh Linh, trong vòng trăm tuổi kết kim đan, tranh tài trong viện, chiến đấu vượt cấp mà vẫn thắng đối phương, sau này trong một trận so đấu với các tông môn, dùng tu vi Luyện Hư Kỳ thủ vững lôi đài, còn đánh thắng một tu sĩ Hợp Thể Kỳ cao hơn hắn ta một bậc, giành được vinh quang cho học viện."

Phồn Lũ nói đến đây, không tránh được phải bổ sung cho Tiểu Long Quân một chút tiền căn hậu quả để y càng có thể lý giải tình huống lúc bấy giờ: "Yêu giới có ba đại tiên tông, Thiên Nhất, Côn Sơn và Thanh Nhai, Thiên Nhất đương thời có một vị đệ tử Ngũ linh căn thiên phú nổi bật, vị đệ tử Ngũ linh căn này chưa đến trăm tuổi đã kết kim đan, tư chất này đặt ở trong Thiên Linh Căn đã coi như rất tốt rồi, chứ đừng nói tới sự tồn tại khó càng thêm khó của việc tu luyện ra được Ngũ linh căn, nên so đấu tông môn năm ấy, Thiên Nhất tông ngạo nghễ, nói rất nhiều lời khó nghe muốn hạ uy phong của Thánh Linh."

Tuyết Mịch thích nhất là nghe chuyện xưa kiểu này, vội truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

Phồn Lũ: "Đại khái là Thiên Nhất tông có vị Ngũ linh căn kia, khí thế như đại bạo, liên tiếp đánh bại đệ tử học viện Thánh Linh, dẫn đến việc sĩ khí của đệ tử học viện ngã không thể gượng dậy, càng đánh càng thua, thật sự mất hết mặt mũi, mãi đến khi Ý Tiêu xuất chiến, chẳng những thủ vững được lôi đài, còn thắng vượt cấp tu sĩ của đối phương, bỗng chốc phấn chấn sĩ khí, thắng cuộc so tài với khoảng cách sát sao, dù sao cũng đã bảo vệ được mặt mũi của thánh viện đệ nhất tam giới."

Tuyết Mịch oa một tiếng: "Hắn thật là lợi hại a!"

Phồn Lũ nói: "Người này bình thường tiếp xúc với người khác cũng tiến lui có chừng mực, trước giờ không làm mấy chuyện ỷ thế hiếp người, thậm chí lúc ra ngoài rèn luyện, nếu gặp đồng môn gặp nạn, dù không phải cùng viện hệ cũng ra tay giúp đỡ, bởi vậy đánh giá của người này mới cao, số phiếu bầu cách xa người khác."

Tuyết Mịch cũng cảm thấy, nếu người như vậy làm Các chủ Luật Sự Các, mới có thể làm được công bằng liêm chính.

"Chấp Pháp Đường thì sao? Cũng chọn được chưa?"

Phồn Lũ nói: "Chấp Pháp đường có hai người số phiếu gần ngang nhau, đến lúc đó có thể phải để Tiểu Long Quân đích thân chọn, chỉ là hai người này một người tên Hành Cẩn, cùng là Hổ tộc với tên Nhung Hạo kia, nhưng không phải là người chung tộc."

Trừ Long tộc, các Yêu tộc khác dù cùng xuất thân, nhưng không cùng địa vực, huyết mạch khác nhau, không thể coi là một tộc, chỉ một Hổ tộc sợ là có thể chia ra đến mấy chục rồi.

Tuyết Mịch nói: "Người còn lại thì sao?"

Phồn Lũ: "Người còn lại là Ma tộc, tên Nhan Khinh."

Tuyết Mịch có ấn tượng với người này, suy cho cùng mấy người được chọn ban đầu, đều do y chọn ra cuối cùng: "Là nữ tử duy nhất trong số họ?"

Phồn Lũ gật đầu, Tuyết Mịch sờ cằm nhỏ trơn bóng: "Chặn cuối ngày mai, đến lúc đó lại xem đi, các ngươi tra được chuyện Bạch gia kia chưa?"

Hoa Triều bên cạnh nói: "Tra được rồi, nguyên nhân chủ yếu chắc vẫn là chuyện phát sinh ở Lộc Sự Các hôm ấy, tộc huynh của Bạch Địch là Bạch Thịnh thân làm tiểu đường chủ của một phân đường trong Linh Đường, cả Linh Đường có Thất Đại phân đường, mỗi Thất Đại phân đường có mười hai phân đường nhỏ, Bạch Thịnh chính là một trong số đó, cách đó không lâu, một trong bảy vị đường chủ của Thất Đại đã bỏ mạng trong một bí cảnh, vị trí bị bỏ trống, Bạch Thịnh có ý lên ngôi, muốn đi kéo quan hệ, lấy lòng quan trên, quan trên của Bạch Thịnh dạo này đang tìm tài liệu luyện đan kéo dài tuổi thọ, còn thiếu hai nguyên liệu quan trọng nhất, một vị vốn trong học viện, nhưng hôm ấy bị ngươi mua mất rồi, họ chậm một bước."

Tuyết Mịch không hiểu bèn nói: "Nếu họ muốn, hoàn toàn có thể đến tìm ta hỏi bán lại hay không mà, ta cũng không nói là không bán."

Hoa Triều cười nói: "Nếu mời chào ngươi, vậy không phải không cần mất một mảnh linh thạch nào đã có thể lấy được rồi, hơn nữa nếu có thể thu hút được ngươi, sau này nói không chừng còn có thể từ chỗ ngươi thu được không ít ủng hộ tài lực, nhất cử lưỡng tiện."

Tuyết Mịch khoanh tay, bĩu môi lắc đầu: "Họ thật sự quá tâm cơ rồi!"

Phồn Lũ nói: "Chuyện về Bạch gia, ngươi muốn xử lý thế nào?"

Tuyết Mịch chuyển động con ngươi tròn của mình, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vỗ tay: "Thay người!"

Đánh hắn ta một trận cũng thấy chưa hả giận, nếu hắn ta đã muốn có được chỗ đứng kia đến thế, vậy thì không cho hắn ta nữa!

Hoa Triều suýt không nhịn được bật cười, rất tốt, một chiêu này của Tiểu Long Quân đi khắp thiên hạ, thấy ai không thuận mắt thì thay người đó.

Trong mắt người ngoài, tính tình Long Quân đều bá đạo, cộng thêm hành vi bây giờ của vị Tiểu Long Quân này, một lời không hợp liền trực tiếp đổi Các chủ, ngày càng chứng minh nhận thức này của quần chúng.

Nên sau khi biết được thân phận của Tuyết Mịch, bạn học mới dù có ý lấy lòng, nhưng hiện tại vẫn đang trên đầu sóng ngọn gió, sợ không cẩn thận làm y phẫn nộ, bởi vậy chỉ dám tránh xa, căn bản không dám chọc vào.

Mọi người đều như vậy, nhưng tên Bạch Địch lại không vì chột dạ mà cư xử bất thường, có điều tuy không chột dạ, nhưng sau khi Tuyết Mịch lên lớp, Bạch Địch vẫn chủ động tiến lên cáo lỗi với hành động mời chào trước kia một phen, chuyện khác thì không dám nói nhiều nữa.

Chính vì bọn họ có ý định lấp liếm như vậy, Tuyết Mịch tuy trước đã hết giận, sau lại cảm thấy không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, thật sự muốn khiển trách một phen, thời điểm y không tức giận, vẫn khá dễ nói chuyện tính tình cũng không nóng nảy, nhưng tên họ Bạch này nửa ý muốn xin lỗi cũng không có, lấp liếm không nhắc đến dù chỉ một từ, vậy đừng trách y sinh khí.

Cả mấy ngày liên tiếp cũng không có động tĩnh mới, Tiểu Long Quân hằng ngày lên lớp như thường, tan học trực tiếp về tẩm các, ngoại giới vì bầu cử mà vẫn náo nhiệt như trước, Minh Thiển Du kia như biết đại thế đã mất, cũng từ từ yên ắng không dám hó hé hành động, những việc này trong mắt huynh đệ Bạch gia, hiển nhiên vô cùng bình thường.

Họ nghĩ rằng chuyện này chắc đã được che giấu rồi, không ngờ cái ngày chọn ra Các chủ và Đường chủ mới, một vị trí đại đường chủ vốn bị khuyết trong Linh Đường của họ bị đối thủ cạnh tranh giành lấy, mà Bạch Thịnh bị chỉ mặt xử phạt tội danh quản lý không nghiêm mà phế đi chức tiểu đường chủ.

Mọi thứ đến vừa đột ngột vừa dứt khoát, càng là không chừa đường lui cho người khác cầu tình, khiến Bạch Thịnh tức đến hộc máu tại chỗ.

Chuyện này tuyệt nhiên không cần nghĩ cũng biết tại sao lại bất chợt thế này, hắn ta không nên ôm tâm tình may mắn, nếu là người khác thì thôi, nhưng đó là Tiểu Long Quân, nơi này là thành Triều Thánh, là nơi Yêu Thần Điện tọa lạc, các vị Long Quân đều ở trong Yêu Thần Điện, sao họ có thể mặc kệ Tiểu Long Quân bị ngươi lừa bịp cho qua.

Bọn họ hẳn là nên trực tiếp cáo lỗi sau khi xảy ra chuyện, tự mình thỉnh tội, nói không chừng hiện tại đã không phải kết cục này, đáng tiếc giờ mới hối hận cũng muộn rồi.

Tuyết Mịch ngạc nhiên nghe báo cáo của Hoa Triều: "Hộc máu? Có người đánh hắn ta à?"

Hoa Triều: "Dĩ nhiên không có, chắc là bị chọc tức."

Đôi mắt to của Tuyết Mịch lộ ra vẻ nghi hoặc ngập tràn: "Tức giận cũng có thể tức đến hộc máu sao?"

Phồn Lũ nói: "Tức giận dâng lên não dĩ nhiên được, nhất là người vốn tính tình xấu xa, càng dễ như vậy hơn."

Hôm ấy sau khi về đến Yêu Thần Điện, Tuyết Mịch kéo kéo tay Long Thập Thất, gương mặt ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn: "Thập Thất thúc, ngươi có thể đồng ý con một chuyện không?"

Long Thập Thất vội nói: "Con nói, nếu là muốn sao trên trời, Thập Thất thúc cũng có thể hái xuống cho con!"

Tuyết Mịch nói: "Hôm nay con đổi người nắm chức Đường chủ của Bạch Thịnh rồi, hắn ta tính tình không tốt, sau đó tức giận lên não, cũng tức tới mức thổ huyết luôn, Thập Thất thúc người sau này đừng tức giận, nếu tức hộc máu sẽ bị thương khó chịu."

Long Thập Thất nhất thời không biết nên cảm ơn sự quan tâm của Tuyết Mịch hay là nên tức giận y vậy mà nói tính tình hắn ta không được tốt!

Không thể nhịn được mà ôm Tuyết Mịch lên răn dạy một trận, Tuyết Mịch bị dạy dỗ kêu oai oái, dám nói hắn ta tính tình không tốt! Tiểu Tể Tử quả nhiên ngứa da rồi!

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Long Thập Thất: Tính tình ta không tốt chỗ nào?