Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Hoàng Đế

Chương 3: Vậy ngài không nghĩ tới Nhiếp Chính Vương sao?




Editor: Callien Andra.



Hiện tại Trường Hoa Cung chẳng khác gì lãnh cung, một tòa điện nguy nga, tráng lệ nhưng thập phần trống rỗng. Lúc trước cũng phải sáu, bảy hạ nhân cùng ở một gian phòng, bây giờ cũng chỉ vài người, thế cho nên Bảo Nhi cùng Dung Định có thể tự do chiếm lấy một căn.

Bảo Nhi trong tay cầm chổi lông gà, hùng hổ mà đẩy cửa tới.

Trong phòng âm khí tràn trề, sâu kín ngạt thở, như là mấy ngày không thông gió, tràn ngập một cỗ mùi lạ.

Bảo Nhi ngẩng đầu, trên chiếc giường to lớn đủ chỗ cho sáu người, giờ có một người nằm trên đó, do thời tiết nóng nực nên cũng không đắp màn, thân thể cuộn lại nằm ở một bên giường.

Người nọ thân hình đơn mảnh, đưa lưng về phía nàng, tóc đen hỗn loạn lộ ra một cần cổ thon dài, trắng trẻo mà xinh đẹp.

Bảo Nhi hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói: "Ngươi giỏi! Cùng người của Ngự Thiện Phòng tranh luận, ăn vài cái gậy, nằm đây cũng đâu có ít ngày? Ngươi còn chuẩn bị giả vờ thêm bao nhiêu cái bệnh nữa"

Dung Định chỉ im lặng, không để ý tới nàng.

Bảo Nhi tức giận trong lòng, mày liễu dựng ngược: "Canh giữ Trường Hoa Cung bây giờ chỉ còn mỗi ta và ngươi, ngươi lười biếng không dậy nổi, cũng không phải là ăn vạ ta đấy chứ? Ngươi mau đứng lên, cùng ta đi hầu hạ Hoàng Hậu. "

Người trên giường vẫn không động đậy.

Bảo Nhi khí huyết lên não muốn dùng chổi lông gà đánh hắn, mới vừa đi gần một bước, lại nghe Dung Định thấp thấp ho khan: "Hoàng Hậu nương nương...... Chẳng lẽ không phải Thái Hậu?"

Bảo Nhi ngẩn người, nói: "Cái này... phải do Nhiếp Chính Vương quyết định mới được. "

Dung Định chợt cười thanh, ngữ khí lộ ra một cổ âm trầm quái khí: "Hắn có cái gì không chịu."

Bảo Nhi nhìn chằm chằm hắn nhìn một lát, đột nhiên xoay người đóng cửa lại, thò lại gần: "Tiểu Dung Tử, ngươi tiến cung cũng không lâu, nhưng tốt xấu so với ta thời gian cũng lâu hơn một chút, ngươi có biết tại sao Tiên Đế với Nương Nương lại ra như vậy không?"

Dung Định không trả lời.

Bảo Nhi cũng không phải thật sự mong hắn cho nàng một cái đáp án, nàng dựa vào bàn, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự là phong lưu Đế Vương, đa tình thiên hạ, đả kích tâm can nương nương? Ai, một nữ tử hiền tuệ như vậy, một đời cũng sẽ bi thương như thế."

Dung Định trầm mặc một hồi, thình lình mở miệng: "Các ngươi nương nương...... Nàng được chứ?"

Bảo Nhi vẫn đang đắm chìm trong mạch cảm xúc, không chú tới xưng hô kì quái của hắn, đáp: "Nương nương có cái gì không tốt? Cả ngày niệm thư uống trà, phía Tây Lý Quý Nhân thanh âm thút thít, mà ngươi cũng hiểu được thanh âm kia có bao nhiêu đáng sợ, thế mà mỗi mình nương nương không có vấn đề gì. Hay chăng nương nương tính tình quá tốt, đều có thể tu luyện thành Phật."

Dung Định cười cười: "Vậy là tốt rồi."

Bảo Nhi đứng lên, dùng chổi lông gà gõ gõ mép giường, hừ một tiếng: "Ta cho ngươi hai ngày, ngươi nếu là còn lười biếng giả bệnh, ta liền nói cho nương nương!"

Nói xong, xoay người đi rồi.

Cánh cửa mở ra, Dung Định chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Thiếu niên lớn lên cực kỳ tú mỹ, chỉ là giờ phút này dung nhan tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt trắng bệch, duy nhất một đôi mắt thon dài, ngưng lại trong cấm cung một vẻ thâm trầm, đen nhánh.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, tinh tế xem kỹ mười đầu ngón tay thon dài.

Tất nhiên cũng không phải tay của hắn.

Sau một lúc lâu, hắn nặng nề mà thở dài, cười khổ lắc đầu.

Hắn từng là chủ của cung điện này, vua của giang sơn này, hắn linh cữu còn đang ở Vĩnh An điện, chưa táng nhập hoàng lăng, nhưng sau khi chết lại mở mắt, nguyên thể trở thành tiên đế, đứng hàng Thái Miếu còn hắn, hắn...... Thế nhưng trọng sinh thành một người thân phận thấp kém giả danh thái giám, bị hầu hạ ở nơi từng bị hắn cấm đoán như lãnh cung - Trường Hoa Cung.

Kiếp trước cữu ngũ chí tôn, người trên vạn người, kiếp này mệnh như cỏ rác, mặc người giẫm đạp.

Cỡ nào hoang đường.

*

Kể từ lúc Nhiếp Chính Vương tới, Tiểu Hoàng Đế đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Sáng nay, Lý Thái Phi đút cháo cho hắn, hắn cũng không nói lấy một lời ăn xong nửa bát cháo, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Thái Phi nương nương, con ăn không được."

Lý Thái Phi nở nụ cười, cầm lấy khăn, giúp hắn lau miệng: "Hoàng Thượng ăn thêm một ít nữa đi, ăn rồi mới có sức lực."

Tiểu Hoàng Đế do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Lý Thái Phi tán dương: "Hoàng Thượng thật hiểu chuyện."

Ngoài miệng bà nói như vậy, nhưng khi nhìn Tiểu Hoàng Đế, ánh mắt bà cũng mang theo một trận thương tiếc.

Tuy nhiên trong lòng bà cảm thấy rất kỳ quái, Tiểu Hoàng Đế là nhi tử duy nhất của Tiên Hoàng, sau lại được đưa đến bên cạnh Giang Hoàng Hậu, được sắc phong Thái Tử, có một thân phận cao quý như vậy, nhưng đứa nhỏ này không những không kiêu căng từ lời nói đến việc làm mà còn hơi nhút nhát, sợ người lạ đến lợi hại.

Tiểu Hoàng Đế ăn xong rồi, chậm rì rì duỗi tay, giữ chặt tay áo Lý Thái Phi: "Thái Phi nương nương, hôm nay...... Ta có thể nhìn thấy mẫu hậu sao?"

Lý thái phi thần sắc tối sầm lại: "Vẫn chưa được, con chờ thêm mấy ngày nữa, Hoàng Thúc sẽ mang con đi gặp mẫu hậu con."

Tiểu hoàng đế bẹp miệng, cố nuốt nước mắt vào trong, nức nở nói: "Phụ hoàng cũng nói như vậy, trước khi hắn sinh bệnh, cũng nói với Phúc Oa chờ thêm chút nữa sẽ nhanh gặp được Mẫu Hậu. Hắn bỏ rơi con ở đây còn hắn đi tới một nơi khác, còn con đến cuối cùng vẫn không gặp được Mẫu Hậu. "

Lý Thái Phi buông tiếng thở dài, ôm hài tử vào lòng, vỗ nhẹ trên lưng hắn trấn an.

Mỗi lần nhớ tới vị trong Trường Hoa Cung kia, nói không thương tâm nhất định là giả.

Lý Thái Phi nhìn Giang Vãn Tình lớn lên, biết nàng là một cô gái tốt, thậm chí suýt nữa sẽ trở thành con dâu bà, nếu vậy thì cũng là một câu chuyện xưa kết thúc mỹ mãn.

Chẳng qua, đáng tiếc...

*

Một ngày nữa trôi qua, Dung Định cuối cùng cũng chịu xuống giường, đi tới thỉnh an.

Chỉ là nhìn thấy Giang Vãn Tình, buồn bực nửa ngày, đời trước thân phận bậc nào tôn quý, giờ phút này cũng không thể nào có thể cong đầu gối xuống hành lễ được, nghĩ thầm hắn tốt xấu đã từng là Hoàng Đế có thể diện, giờ lưu lạc đến mức quỳ trước Hoàng Hậu của mình.

Hoàng Hậu vẫn còn đang ở Trường Hoa Cung nơi hắn từng không cho phép ai bàn luận.

Cũng là thê tử kết tóc duy nhất của hắn, để hắn yêu hận đan xen.

May mà Giang Vãn Tình đang ở thiên điện viết chữ, không rảnh chú ý hắn.

Trên tờ giấy Tuyên Thành, nàng viết đúng bốn con số.

0627.

Bảo Nhi bưng nước trà lại, nhìn thấy, hiếu kỳ nói: "Nương nương, đây là cái gì?"

Giang Vãn Tình nói: "Không có gì, viết chơi."

Bảo Nhi nhìn một lát, lại hỏi: "Là sinh nhật ai hay sao vậy ạ?"

Giang Vãn Tình nói: "Không phải."

Làm gì có sinh nhật ai, chẳng qua là mật mã điện thoại của nàng.

Nàng xuyên qua đến nay cũng phải gần hai mươi năm rồi. Tuy nhiên trong đầu vẫn âm thầm khắc họa dung nhan của cha mẹ ở hiện đại, lại ngâm nga số điện thoại của chính mình, đến mật khẩu di động hay máy tính, sợ trở về hiện đại quên mất.

Mong rằng nàng ở ngoài vùng điện thoại phủ sóng, có thể xuyên trở về.

Giang Vãn Tình dừng lại bút, nhìn nhìn Bảo Nhi, lại đánh giá Dung Định, đối với hắn nói: "Tiểu Dung Tử, ngươi ở bên ngoài nên nhường nhịn một chút, những người khác sau lưng đều có chủ tử của họ che chở, ta lại không thể ra mặt vì ngươi."

Dung Định nao nao, môi mỏng không tiếng động mấp máy vài cái, đợi một lát mới chậm rãi nói: "...... Nương nương."

Giang Vãn Tình cười cười, thanh âm nhu hòa nói: "Ngươi cùng Bảo Nhi nếu có thể nhanh chóng tìm được cành cao, đó chính là một chuyện tốt, sẽ không cần cùng ta ở chỗ này chịu khổ qua ngày."

Bảo Nhi lắc đầu kêu lên: "Nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ nương nương!"

Giang Vãn Tình lắc đầu, nhìn ngòi bút dính mực nước, nhàn nhạt nói: "Ta thật lòng thành ý khuyên các ngươi, cũng không phải đang thử lòng ai cả. ' Người không vì mình, trời tru đất diệt' - Ta như vậy, các ngươi cũng thế.."

Nhiệm vụ của nàng chú định là tìm chết không ngừng, nếu có thể không liên lụy người khác thì càng tốt.

Bảo Nhi chỉ tay lên trời, lập lời thề nguyện mãi trung thành với Giang Vãn Tình, nói dài dằng dặc như sông Trường Giang vẫn chưa xong.

Dung Định đột nhiên nói: " Cả đời Tiên Đế chỉ có mình ngài là Hoàng Hậu, bây giờ ấu đế đăng cơ, ngài lại hoàn toàn xứng đáng làm Hoàng Thái Hậu của Đại Hạ, sớm muộn cũng sẽ chuyển tới Từ Ninh Cung."

Vừa dứt lời, chân trời bỗng nhiên tối sầm, mây đen dày đặc tưởng chừng nuốt chửng cả mặt trời, tiếng ve kêu không dứt, trông có vẻ lười nhác mà lại mang mấy phần lực bất tòng tâm.

Giang Vãn Tình kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía hắn, chỉ thấy thiếu niên dung nhan tái nhợt, đôi mắt dài tinh tế, môi mỏng đóng chặt, mặt không biểu tình.

Nàng mỉm cười nói: " Ngươi sai rồi."

Dung Định đang muốn tra hỏi, giữa đường lại sợ Bảo Nhi cứ quấn lấy Giang Vãn Tình, nhất thời im lặng.

Hắn muốn hỏi nhiều lắm.

Muốn hỏi Lăng Chiêu thực sự tốt như vậy ư, khiến cho nàng một đời cánh cánh nóng gan nóng ruột?

Muốn hỏi Lăng Chiêu bây giờ đã là Nhiếp Chính Vương, tại sao không tìm cách hấp dẫn hắn tới bên cạnh nàng?

Mà muốn hỏi nhất vẫn là một câu nói...

Tình phu thê bảy năm, trong nội tâm nàng, liệu có mang tên hắn bao giờ không?

Dung Định ngước mắt, thấy Giang Vãn Tình đang ngẩn người nhìn cung điện lầu các phía xa xa, đó chính là phương hướng đặt linh cữu ở Vĩnh An Điện, hắn trong lòng hơi động, hỏi: " Nương nương, người vẫn đang tưởng niệm...----"

Giang Vãn Tình tiếp lời: "Ừ, ta đang nghĩ tới Phúc Oa, không biết thằng bé như thế nào."

Dung Định im lặng, lồng ngực buồn như không thở nổi. Hắn không nhụt chí, thấp giọng hỏi: " Ngài không nghĩ tới Tiên Đế sao?"

Giang Vãn Tình nhíu mày, kì quái: " Nhớ hắn? Ta nhớ tới hắn làm gì?"

Dung Định trong lồng tích tụ một hơi này, càng thêm nghẹn khuất.

Giang Vãn Tình đi đến sát bên cửa sổ, yếu ớt nói: " Muốn ôm Phúc Oa nâng lên cao."

Bảo Nhi phụ họa theo nàng: " Hoàng Thượng khẳng định cũng đang nghĩ tới Người, nương nương cùng Hoàng Thượng mẫu tử tình thâm, nhất định sẽ không phụ bạc Người."

Dung Định lại tức giận: " Thế trong lòng ngài không nhớ tới Nhiếp Chính Vương sao?"

Lời nói này vừa đột ngột lại vô lễ, Giang Vãn Tình quay đầu, liếc hắn một cái.

Dung Định bình tĩnh đáp: " Hoàng Thượng tuổi nhỏ mà Nhiếp Chính Vương còn tuổi xuân, tính tình lại cương ngạnh cường thế, có thể từ nay về sau, hậu cung sẽ do hắn và Lý Thái Phi làm chủ."

Giang Vãn Tình nhẹ gật đầu, cười như không cười: "Đúng thật là ta nên nghĩ tới hắn."

Dung Định nghe âm thanh bản thân nghiến răng.

Giang Vãn Tình đứng bên cửa sổ, giữa trưa hè nóng bức ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, dừng trên mặt nàng pha tạp màu sắc lung linh quang ảnh, tắm mình dưới ảnh mặt trời, da thịt trong suốt như bạch ngọc.

Nàng trời sinh đã là đóa hoa thủy xuất phù dung*, nhưng mặt mày tinh xảo cũng nén lòng làm phụ, nhường ngôi chính nên cho khí chất.

* Xinh đẹp, mỹ lệ.

Giống như thủy tiên trong ao*, không nhiễm bụi trần, mặc dù nhìn bên ngoài nhu nhược, đáng thương khiến người khác sinh lòng bảo hộ, nhưng bên trong xương cốt lại lạnh lẽo, thiên tính cao ngạo không chịu khuất phục.

* Thủy tiên: hoa súng.

Dung Định yên lặng rũ mắt xuống.

Những năm gần đây, hắn xem nàng từ Thượng Thư phủ thiên kim tiểu thư đến thâm cung thân phận tôn quý nhất Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ của Đại Hạ, lại bị hắn hạ lệnh cấm, nhốt ở cấm cung không thấy ánh mặt trời.

Ngày qua đi xung quanh đều những chuyện không tốt, nhưng bất luận mọi chuyện như thế nào, Giang Vãn Tình vẫn không có một chút thay đổi.

Quyền thế ngập trời, vinh hoa phú quý trải dài đến vô tận, trong mắt nàng tất cả đều xem là mây khói.

Nàng vẫn là nàng.

Mặc hắn hận nàng quá thanh cao.

"...A" Giang Vãn Tình ngưng thần lắng nghe, phía nơi xa có tiếng người khá ầm ĩ, nàng quay đầu phân phó Bảo Nhi: " Em ra nhìn xem có chuyện gì vậy?"

Không tới một lát, Bảo Nhi thở hồng hộc chạy về, thở không ra hơi nói: "Nương nương, nương nương...Bên ngoài là Tấn Dương quận chúa, ngài ấy đang hướng về đây đi đến."

Giang Vãn Tình nhíu mày.

Tiên Đế hạ lệnh cấm, không cho phép bất kỳ kẻ nào không có phận sự tiến tới Trường Hoa Cung.

Tấn Dương quận chúa là nữ nhi của một Vương gia khác họ, cũng là nguyên nữ phụ của tiểu thuyết, từ nhỏ đã yêu thầm nam chính Lăng Chiêu, chờ bạch nguyệt quang như Giang Vãn Tình rớt đài liền có thể như ý nguyện gả cho Lăng Chiêu làm Hoàng Hậu, nhưng bởi vì tính cách kiêu căng, hiếu thắng, lại ngạo mạn, ngốc nghếch, ở trong hậu cung bị người khác lợi dụng coi như quân cờ, sống chết cùng nữ chính đối nghịch, cuối cùng thọ mệnh cũng không đến được quá nửa cuốn.

Trước đây xử lý tang nghi, thường xuyên lui tới các mệnh phụ khóc tang không ít lần, nàng ở trong cung cũng không hề kỳ quái.

Chỉ là, nàng ta tới Trường Hoa Cung làm cái gì?



Tác giả có lời muốn nói:

Nam phụ trùng sinh chính thức ra sân.

Nam chính thiệt tình rất muốn yêu đương.

Nam phụ trùng sinh cũng muốn yêu đương.

Nữ chính vô tâm vô phế, chỉ muốn về nhà nhanh.