"Đinh, đánh tạp thành công, khen thưởng kỹ năng 2 điểm, mỹ mạo 2 điểm, tài phú tăng một trăm lượng hoàng kim"
Kỹ năng đổi điểm: Võ công bí tịch, nội công tâm pháp, kinh công, hạ độc thuật, thuật dịch dung, Ba Tư nhϊếp tâm thuật (Các kỹ năng tăng 2 điểm)
Đổi điểm dung mạo: Ngũ quan, 3 vòng, chiều cao, thể trọng, khí chất tất cả đều tăng 2 điểm
Diệp Khanh Oản hai mắt toả sáng, thật đúng lúc a, nàng đã sớm muốn tới Di Hồng Lâu dạo một vòng, chỉ đáng tiếc là chưa có tiền.
Tuy rằng nàng là đích nữ của phủ Tể tướng nhưng thân là nữ quyến, tiền bạc chỉ có hai nơi có thể xuất ra.
Một là phụ thân nàng phát cho hoặc là những người có địa vị cao hơn nàng ban thưởng cho nàng.
Một cái khác chính là tiền hàng tháng tướng phủ cho nàng, theo lệ mỗi tháng mười lạng bạc trắng, tuy rằng không phải là con số ít, với gia đình bình thường thì cũng đủ ăn đủ tiêu trong một năm nhưng số bạc đó lại không thể thắng nổi sức tiêu dùng của nàng a.
Mỗi tháng đều là thu không đủ chi...
Phần thưởng đến đúng lúc a.
Nhưng là đổi cái gì bây giờ....
Diệp Khanh Oản nghĩ một lát, đổi lấy nội công Kim chung tráo, tập luyện ngay từ đầu.
Còn về dung mạo thì thêm điểm cho ngũ quan đi, dù thân là ác độc nữ phụ nàng vẫn muốn là nữ phụ đẹp nhất.
Chuẩn bị tất cả ổn thoả, nàng nhận ra mình chỉ cần dựa theo cốt truyện sống là ổn, hẳn là sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Nàng vẫn đang mải nghĩ ngợi thì thái phó xuất hiện với bộ bạch y nhẹ nhàng, tay cẩm luận ngữ.
Diệp Khanh Oản sửng sốt một chút, thái phó vì sao hôm nay lại mặc y phục màu trắng?
Ngẩng đầu lên nhìn, nàng nhận ra thái phó cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Khanh Oản không biết phải làm sao, trái tim bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên đập "thùng thùng".
Lúc này bỗng nhiên thái phó bước tới chỗ nàng.
Diệp Khanh Oản sợ tới mức không dám hít thở.
Xong rồi xong rồi, hắn không phải đã biết chuyện gì chứ? Không thể nha, cốt truyện không phải mới chỉ bắt đầu thôi sao?
"Thái phó"
Diệp Khanh Oản đứng lên hành lễ với hắn, Liễu Thịnh trên dưới đánh giá nàng một vòng, trong lòng hắn cũng thực nghi hoặc.
Nàng...Vốn là không có chủ đích cùng nói chuyện với mình?
Liễu Thịnh nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu với nàng, làm bộ nhưng không có việc gì cầm luận ngữ trở lại giáo án phía trước.
Tuy rằng hiện tại hắn không biết tột cùng đang có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn dám khẳng định những gì hắn có thể thấy được toàn bộ là lời trong lòng Diệp Khanh Oản. Nói các khác, hắn có thể nhìn thấy Diệp Khanh Oản nghĩ cái gì?
Có thể nghe được tiếng lòng của người khác, thật là thú vị.
Hắn thực sự muốn biết ngày thường nàng sẽ suy nghĩ những chuyện gì.
Liễu Thịnh vừa đi, Diệp Khanh Oản liền lè lưỡi, nhanh chóng phỉ nhổ hai câu.
"Lão thái phó tâm địa đen tối này, không có việc gì bỗng nhiên đổi y phục, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng hắn đã biết chuyện gì chứ"
"Nếu hắn biết nơi này thực ra là thế giới thoại bản, còn đây là cốt truyện từ đầu liền không ổn, ta sợ không thể trở về trước kia được, phiền chết"
Bên này âm thanh vừa phát ra, Liễu Thịnh đang cầm quyển sách bên kia liền lần nữa lại hiện ra phụ đề.
Thế giới thoại bản?
Cho nên nói, vị trí hiện giờ của hắn ở thế giới này kỳ thật là...
Liễu Thịnh sợ tới mức trực tiếp cầm cuốn sách trong tay đẩy ra ngoài.
Không có khả năng!
Diệp Khanh Oản bị hắn doạ sợ, nhìn hắn cau mày, mặt biểu lộ trạng thái âm trầm, nhịn không được trộm hỏi nội thị.
"Thái phó hôm nay bị làm sao vậy"
Nội thị sớm đã sợ tới mức quỳ trên mắt đất, người run bần bật.
A, quả nhiên là lão thái phó tâm địa đen tối, nhìn xem này, doạ tới mức nội thị cũng không dám thở mạnh.
Nàng vừa phun tào xong, dư quang thấy thái phó liếc nàng một cái, nàng thật nhanh cúi đầu giả chết, coi như không nhìn thấy gì cả.
Giờ phút này Liễu Thịnh thực sự không thể bình tĩnh nổi, thế giới của hắn hiện giờ cư nhiên chỉ là một cái thoại bản?
Mà bản thân hắn chỉ là một nhân vật trong cái thoại bản này.
Hắn đường đường là đương triều thái phó, đứng hàng tam phẩm, tuổi trẻ tài cao cư nhiên chỉ là một nhân vật đã được an bài vận mệnh dưới ngòi bút của kẻ khác, chuyện như vậy hắn làm sao có thể tiếp thu nổi?
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Khanh Oản, trong mắt có ánh sáng vụt qua.
Nếu Diệp Khanh Oản biết toàn bộ hướng đi của cốt truyện, như vậy....
Diệp Khanh Oản bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên, may thay lúc này các công chúa và vương gia lục đυ.c tiến vào, bầu không khí mới giảm bớt sự xấu hổ.
Nếu cái tên Cửu vương gia mắt mù kia không tới thì càng tốt.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo tới, Cửu vương gia đi ngang qua trước mặt nàng, không thể hiểu nổi liếc nàng một cái
Diệp Khanh Oản:
Có bệnh?
Hôm nay mấy người này bị làm sao vậy, mỗi người đều có biểu hiện kỳ quái?
Diệp Khanh Oản không biết chuyện gì đang xảy ra, bất quá đã đến giờ vào học, mọi người đều nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như thường ngày. Diệp Khanh Oản ngồi học buồn ngủ đến mơ màng, thật vất vả mới chờ đến thời gian tan học, nàng là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp, nhanh chóng chui đầu vào xe ngựa trực tiếp lăn ra ngủ.
Trở lại phủ Tể tướng, nha hoàn lập tức chạy ra chào đón nàng, muốn mang nàng đi rửa mặt, chải đầu trang điểm một phen.
Diệp Khanh Oản liền trực tiếp cự tuyệt, nàng vốn đẹp như tiên nữ hạ phàm, dù có làm mấy chuyện kia cũng không thay đổi được gì.
Nàng vẫn là phải nhanh chóng đi nghỉ ngơi dưỡng sức, sắp tới nàng còn phải diễn một vở kịch lớn.
Trận này diễn phải thập phần cẩn thận, đây là lần đầu tiên nam nữ chính phối hợp với nhau, mà nàng có thể thuận lợi đến với điểm mấu chốt hay không đều nhờ vào nó, vậy nên nàng phải hảo hảo diễn cho thật tốt.
Thật nhanh ngồi vào vị trí, những người cơ bản đều đến đến đông đủ.
Thái phó Liễu Thịnh cùng Tể tướng gia đàm đạo đến hăng say, Liễu Thịnh đột nhiên hỏi hắn: "Tướng gia, lệnh thiên kim dạo này có những điểm không giống trước đây"
Tướng gia trực tiếp sửng sốt, tựa hồ không quá rõ vì sao Liễu Thịnh lại hỏi như vậy.
Nhưng thật nhanh liều hiểu được.
"Tiểu nữ gần đây đã cố gắng rất nhiều, việc học có tiến bộ vượt bậc, tất cả đều là thái phó hết lòng dạy dỗ."
Liễu Thịnh:...
Biết Tể tướng hiểu sai ý mình, Liễu Thịnh nhanh chóng chỉnh lại : "Tướng gia quá khen, tại hạ không dám nhận, ý của hạ quan là tính tình của lệnh thiên kim thay có sự biến hoá?"
"Đúng là có chuyện đó, bây giờ gặp mọi chuyện con bé cũng trầm ổn không ít, không giống như trước đây, làm mọi chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, hấp tấp bộp chộp..."
Liễu Thịnh không còn gì để nói.
Hắn muốn hỏi không phải là chuyện đó, liền mở miệng muốn trực tiếp nói với Tướng gia: "Nàng là người từ thế giới thực xuyên qua đây, còn chúng ra chỉ là nhân vật trong một cái thoại bản"
Nhưng lời được nói ra lại biến thành: "Đó là tướng gia dạy dỗ cẩn thận, hổ phụ sinh khuyển nữ"
Lời vừa dứt khỏi miệng đến Liễu Thịnh cũng sợ đến ngây người.
Hắn rõ ràng không phải muốn nói câu đó...
Hay là...Những việc này không thể nói ra bên ngoài?
Hắn cẩn thẩn tưởng tượng lại, cũng đúng, nếu mỗi người đều biết mình bất quá chỉ là một nhân vật trong thoại bản thì không phải thế giới sẽ loại sao?
Thôi, trước cứ xem tình hình như thế nào rồi sẽ nghĩ cách sau.
Vì thế Liễu Thịnh thu hồi ý tứ muốn vạch trần Diệp Khanh Oản với tướng gia, lại tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì cùng tướng gia khen tặng lẫn nhau một hồi.
Yến hội chính thức bắt đầu, từng người một ngồi xuống chỗ được định sẵn.
Cửu vương gia lại chậm trễ không tới, chỉ có Thập vương gia tới trước báo hắn thu xếp xong công việc sẽ tới sau.
Đương kim hoàng thượng có mười mấy nhi tử, Cửu vương gia chỉ là một trong số đó. Cửu vương gia bất quá chỉ là một nhi tử được cung nữ sinh ra và không được hoàng thượng sủng ái.
Trên không dựa được vào phụ hoàng, dưới không dựa được vào nhà mẫu thân, mọi chuyện hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho nến hắn muốn tham gia tranh đoạt ngôi vị thì chỉ có thể dựa vào thế lực của người khác, tỷ như đương triều Tể tướng.
Diệp Khanh Oản bấm ngón tay tính canh giờ, cảm giác không sai biệt lắm liền mở miệng hỏi.
"Thập vương gia, vì sao Cửu vương gia vẫn còn chưa tới?"
Thập vương gia là đệ đệ cùng mẹ của Cửu vương gia, mọi chuyện liên quan đến Cửu vương gia hắn đều thu xếp tận lực tận tâm và bản thân hắn cũng là người thập phần ăn nói.
Hắn vừa định giải thích thì người gác cổng cao giọng thông báo.
"Cửu vương gia tới"
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy một nam tử dáng người thon dài, tư phong trác tuyệt đang đi tới, bên cạnh hắn còn có một nữ tử ăn mặc mộc mạc, giản dị.
Nàng ta mặc y phục còn không bằng nha hoàn nhị đẳng của tướng phủ, nhưng điều đó không giấu nổi dung mạo xinh đẹp của nàng, trên mặt nàng có một chút nhút nhát sợ sệt, trông giống hệt một con mèo nhỏ, nhìn có chút đáng thương.
Diệp Khanh Oản nhìn thấy nàng, hai tay tự khắc chà xát vào nhau, trực tiếp muốn bắt đầu màn biểu diễn.