Thuần thục đem tinh thần lực xuyên vào trong óc thây ma, phá hư cơ năng, sau đó thu lấy tinh hạch, mấy chục con thây ma không đến một giờ đã bị tiêu diệt sạch sẽ, việc còn lại chính là đem xưởng công binh hoàn chỉnh thu vào không gian.
Uống vào hai ngụm nước, chờ dị năng khôi phục, tinh thần lực Hàn Triều ngưng hóa thả mấy vạn sợi tơ bao vây xưởng, nhưng chậm rãi bao vây chỉ một phần mười mà thôi, tinh thần lực trong cơ thể Hàn Triều đã bị tiêu hao không còn. Anh không khỏi cười khổ một chút, quả nhiên không có nước dị năng hỗ trợ, muốn lấy xưởng công binh quả thực chính là người si nói mộng.
Lấy nước ra uống thêm vài hớp, cảm giác dị năng một lần nữa lại tràn đầy, Hàn Triều thao túng tinh thần lực, ngưng kết lại thành sợi tơ bao vây phần còn lại của xưởng công binh, sau đó dị năng lại một lần nữa tiêu hao không còn...
Dị năng tiêu hao, khôi phục, lại tiêu hao, khôi phục, lặp lại mấy lần, cuối cùng tinh thần lực rốt cuộc bao được toàn bộ nhà xưởng, dùng ý niệm khống chế mấy vạn sợi tơ tinh thần lực chậm rãi kéo động xưởng công binh, sau đó để vào khoảng đất trống trong không gian đã chuẩn bị sẵn cho xưởng. Từ đây xưởng công binh đã triệt triệt để để thuộc về bọn họ.
"Thành công?" Mắt thấy xưởng công binh biến mất dưới mí mắt mình, Thích Thất hưng phấn nhìn Hàn Triều xác nhận.
Khóe miệng Hàn Triều gợi lên, xoa xoa tóc Thích Thất, nói với Thích Thất đang đầy hưng phấn: "Đúng vậy, thành công, ít nhiều nhờ nước dị năng của em."
"Ai nha, khách khí cái gì, không có không gian của Hàn tổng, chúng ta cũng thu không được công binh xưởng nha!"
Loading...
"Ha hả." Sủng nịch vuốt vuốt mũi Thích Thất, Hàn Triều nói: "Chúng ta không cần thổi phồng cho nhau, đi thôi, chạy nhanh ra khỏi nơi này. Không có xưởng chống đỡ, sơn thể chỉ sợ kiên trì không bao lâu sẽ bị sập."
Không ngoài sở liệu, Hàn Triều vừa dứt lời, bên trong núi lớn truyền đến "Ầm" một tiếng trầm vang, có bộ phận khu vực chống đỡ không được bắt đầu lún.
Thấy vậy, Hàn Triều kéo Thích Thất xoay người chạy ra hướng ngoài núi, Thích Thất chạy vội theo Hàn Triều, vừa chạy vừa thở hổn hển: "Chạy... chạy nhanh như vậy làm gì, sụp... lún, chúng ta trốn vào không gian không được sao, hô... hô..."
Hàn Triều lôi kéo Thích Thất, cũng không quay đầu lại giải thích: "Không gian từ nơi nào tiến vào phải ra từ nơi đó, em không nghĩ tới khi từ không gian ra tới lại bí một đống đá đè nặng trên người đi?"
"Hô... Hô... Nhìn dáng vẻ này, không gian của anh cũng không phải là vạn năng, không... Mặc kệ, chạy nhanh đi." Nếu không chạy, núi lớn sẽ đè chết bọn họ.
Lúc hai người chạy ra khỏi phạm vi núi lớn, quay đầu nhìn lại xung quanh, núi lớn rốt cuộc không kham nổi gánh nặng đã lún toàn diện. Núi lún đã làm biến mất sạch sẽ dấu vết của Hàn Triều Thích Thất hai người, sau này có ai nhớ tới xưởng công binh sản xuất quân hỏa muốn tới thu cũng sẽ không hề biết xưởng là bị Hàn Triều Thích Thất mang đi.
......
Giao giới tỉnh J và tỉnh H, nhà dân ven đường.
Hàn Tiến thẹn quá thành giận bỏ đi, mọi người vừa thấy tình huống này cũng đều hiểu mà rời khỏi, trong phòng ngủ chỉ còn lại Bạch Thi Thi và Văn Văn hai người.
"Ha hả...... Bạch tỷ tỷ cô lần này thật đúng là quá xúc động, bị Hàn đội trưởng ghét bỏ, vậy phải làm thế nào mới tốt."
Lộng tới bước này, Văn Văn xong việc ngẫm lại kỳ thật có điểm hối hận, mục đích của cô là đi theo Hàn Tiến, cũng không phải làm địch với Bạch Thi Thi. Lấy thân phận Hàn Tiến, cô căn bản không cần mơ ước có thể gả cho anh, cùng người khác thờ một chồng là chắc chắn xác định. Theo ý tứ của Triệu Tín thì, Bạch Thi Thi cuối cùng có thể làm nữ chủ nhân Hàn gia hay không còn phải xem lại, giả thiết nếu chuyện đó không thành, tính theo tình cảm nóng hổi của Hàn Tiến đối với Bạch Thi Thi, hai người các cô liên thủ lại còn không lo được trái tim Hàn Tiến hay sao, còn nếu vận khí Bạch Thi Thi tốt lên làm được chủ mẫu Hàn gia, tạo quan hệ tốt với cô ta, vậy cuộc sống sau này cũng sẽ không quá tệ.
Thấy Bạch Thi Thi nằm liệt trên ghế không lý tới mình, Văn Văn bĩu môi, lẩm bẩm hai câu, hướng về phía Bạch Thi Thi nói: "Bạch tỷ tỷ, tôi đây chính là thiệt tình vì cô mà thôi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi quá xúc động, tôi xin lỗi cô."
Bạch Thi Thi ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, một ánh mắt cũng không nhìn đến Văn Văn.
Văn Văn có điểm bực bội, đã xin lỗi cô ta, còn giả vờ cái gì, tính tính, tính ra cô xui xẻo đi, nhìn dáng vẻ này nếu cô không cho một kích, Bạch Thi Thi sẽ không phản ứng đến mình.
"À, cô biết tôi vừa mới nghe lén được Hàn đội trưởng và Triệu Tín nói cái gì không? Hàn đội trưởng là người Hàn gia ở kinh thành cô biết rồi, địa vị Hàn gia ở kinh thành trong quốc gia Z như thế nào, cô từ nhỏ lớn lên ở thành phố B hẳn là rõ ràng rồi, vậy cô có biết Hàn đội trưởng ở Hàn gia là thân phận gì không?"
Liếc mắt nhìn Bạch Thi Thi, thấy cô ta rốt cuộc có phản ứng, Văn Văn đắc ý cười, tiếp tục nói.
"Hàn đội trưởng chính là đương gia tương lai của Hàn gia!"
Nghe Văn Văn nói, Bạch Thi Thi khiếp sợ, nguyên bản cô không để ý đến lời Văn Văn nói "thân phận Hàn Tiến", vì Hàn Tiến khi ở chung với cô đã thổ lộ anh là quân nhân, Văn Văn nghe lén biết được cũng chẳng có gì lạ, nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới Văn Văn nói cho cô biết chuyện mà cô không biết, Hàn Tiến thế mà lại là người thừa kế Hàn gia!!
"Cho nên, Bạch tỷ tỷ cô cảm thấy lấy thân phận Hàn đội trưởng, hai chúng ta người nào có khả năng sẽ gả cho anh ấy, không bằng chúng ta hai người liên thủ, nắm chặt trái tim Hàn đội trưởng, vậy thì chúng ta càng mạnh mẽ."
Ánh mắt Bạch Thi Thi lập lòe, nghe Văn Văn nói, cô cười châm chọc: "Là thân phận của cô không gả được cho anh ấy đi, tôi và cô khác nhau, tôi không bị người chơi tập thể."
"Cô... Hừ! Cô cho rằng thân phận của cô thì gả được sao? Người thừa kế tương lai Hàn gia cưới cũng nhất định là phụ nữ thế gia trong đại tộc, chỉ bằng cô? Tôi muốn nhìn xem cô được gả như thế nào!"
Văn Văn thẹn quá thành giận, nói xong xoay người đi ra ngoài, cô tin tưởng Bạch Thi Thi sẽ suy nghĩ thông suốt, rốt cuộc Hàn Tiến không có khả năng không tìm phụ nữ khác, nếu cùng cô bắt lấy Hàn Tiến, so với tranh đoạt cùng người phụ nữ xa lạ khác không phải tốt hơn sao?
Lời Văn Văn nói, Bạch Thi Thi không cho là đúng, cô có được dị năng chữa trị trân quý, trở lại thành phố B tuyệt đối sẽ thành mục tiêu tranh đoạt của mỗi người, cho nên làm chủ mẫu Hàn gia cũng không có gì sai, chỉ là cô thật sự không nghĩ tới Hàn Tiến thế mà lại có thân phận cao như vậy, xem ra lúc trước cô đối với Hàn Tiến thật không quá để bụng...
Hàn Tiến từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Thi Thi ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ, vừa muốn xoay người đi đã bị Bạch Thi Thi ôm chặt lấy.
"Hàn đại ca......"
Thanh âm mềm mại dịu dàng làm Hàn Tiến mềm lòng, nhưng anh cũng không xoay người ôm cô trở lại, đối với sự tình buổi chiều, sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh cúi đầu.
Bạch Thi Thi âm thầm buồn bực, rõ ràng là anh ta sai, mình đã không so đo chờ ở nơi này, anh ta còn kiêu ngạo cái gì, nhưng mà... Nghĩ đến thân phận Hàn Tiến, giọng Bạch Thi Thi vẫn mềm mại như cũ: "Hàn đại ca, thật xin lỗi... thật xin lỗi, em sai rồi, em không nên không tín nhiệm anh, em chỉ là... Em lúc ấy nhìn đến một màn kia thật quá thương tâm, cái gì cũng không nhớ nổi mà chỉ biết phát giận, em, em chỉ là quá sợ sẽ mất đi anh..."