Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 71: Chạy




Còn có thực vật biến dị, so với động vật biến dị còn muốn đáng sợ hơn, may mà thực vật biến dị số lượng thưa thớt, hơn nữa chúng nó chỉ có thể đứng một chỗ không thể di động.

Nghe xong Thích Thất nói, lông mày Hàn Triều cau lại. Kỳ thật không phải anh không đoán trước được, ngẫm lại sông ngòi thổ địa bị ô nhiễm, động thực vật sẽ phát sinh biến hóa, đó là tất nhiên, nhưng anh không nghĩ tới sự tình so với suy đoán của anh càng nghiêm trọng hơn, khối lượng sinh vật biển khổng lồ, hơn nữa rừng, đại dương diện tích không nhỏ, ngẫm lại tương lai của nhân loại thật tuyệt vọng.

Bất quá, anh cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, kêu anh đi làm siêu nhân cứu vớt thế giới, vẫn là thôi đi, anh tự nhận còn không có đại bản lĩnh như vậy, cũng không khát vọng lớn lao như vậy, anh chỉ cần đem người trước mặt chiếu cố cho tốt là được.

"Chốc nữa bọn Triều Hổ trở về, chúng ta có thể xuất phát đi ngay thành phố B, nếu có biến cố gì, em nhất định không thể nơi nơi chạy loạn, quan trọng là phải theo sát bên ngoài anh, có biết chưa?"

Không yên tâm dặn dò hai câu, thấy Thích Thất ngoan ngoãn gật đầu, Hàn Triều vừa lòng cười, dường như bất an trong lòng cũng thoáng yên ổn được một chút, vừa định khen cô hai câu, đoàn người Triều Hổ liền vào cửa, phía sau còn có một nhà ba người dì Ngô cùng Hà Nhu.
Loading...


"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì? Đám chuột kia có vấn đề gì?"

"Các người vừa mới gặp được chuột biến dị?" Hàn Triều không đáp, hỏi ngược lại.

"Chuột biến dị?" Triều Hổ gật gật đầu, đám chuột kia đích xác hẳn là biến dị: "Ở chợ không biết từ nơi nào xông ra một đám chuột, to như con mèo, nguyên lai chúng nó là chuột biến dị. Nhưng mà thiếu gia yên tâm, chuột biến dị đã bị chúng tôi đánh chết, chúng thật nhược."

Hàn Triều mày nhăn lại, nhìn lướt qua mọi người: "Chúng ta lập tức rời khỏi căn cứ, Đại Sơn, đi tìm Hàn Tiến, đã xảy ra chuyện, kêu anh ấy nhanh trở về."

"Được." Chu Đại Sơn đáp ứng một tiếng, chạy ra cửa, để lại mọi người ngơ ngẩn ra không hiểu gì, chuột biến dị không đáng sợ như vậy đi, bọn họ vừa mới đánh chết mười mấy con nha, Triều thiếu có phải quá khẩn trương hay không.

Hàn Triều thấy không giải thích bọn họ sẽ không phục, vì thế nói: "Một vài con chuột biến dị là không đáng sợ, nhưng cả ngàn con, cả vạn con thì sao, phải biết rằng chuột chính là động vật quần cư, hiện tại căn cứ đột nhiên xuất hiện nhiều chuột biến dị như vậy, tôi không tin đây chỉ là trùng hợp."

Tưởng tượng đến hàng ngàn hàng vạn con chuột giống to như con mèo chạy tới hướng mình, mọi người rùng mình một cái, lông tơ dựng đứng lên.

Quả nhiên, bọn họ còn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần lại, Chu Đại Sơn đã mang theo đám người Hàn Tiến trở lại. Đoàn Hàn Tiến còn mang về tin tức có rất nhiều chuột to lớn xuất hiện ở căn cứ, quản lý căn cứ đã ra mệnh lệnh phòng ngự cấp một, sự việc đã trở thành khẩn cấp.

Mọi người nhanh chóng hành động, muốn bằng tốc độ nhanh nhất rời đi căn cứ thành phố J, đáng tiếc không biết từ lâu tiết lộ ra tin tức đàn chuột đột kích, khối người theo chân bọn họ có ý tưởng rời căn cứ đi, con đường trong nháy mắt trở nên chen chúc bất kham, mọi người phía sau đẩy phía trước đi ra hướng cửa sau căn cứ, đoàn người Hàn Triều tự nhiên cũng ở bên trong đám người đi về phía cửa sau. Trong căn cứ không cho phép lái xe vào, cho nên khi bọn họ tiến vào căn cứ, Hàn Triều đã đem xe buýt thu vào không gian, bọn họ chỉ cần đi ra tới cửa lớn thì có thể thả xe buýt ra mà đào tẩu.

Đáng tiếc chuột biến dị như thế nào lại quản cửa lớn căn cứ cả trước cả sau, chúng nó đã sớm vây quanh toàn bộ căn cứ, từng miếng đồ ăn trong căn cứ đừng có cái nào nghĩ đi khỏi chúng.

Những người đi ra ngoài đầu tiên đã bị đàn chuột biến dị công kích, tiếng thét chói tai, mọi người vẫn cứ tiếp tục chạy, đám người Hàn Triều đã bị tách ra, Hàn Triều nắm chặt tay Thích Thất, bảo vệ cô trong lòng ngực, vừa mới rồi chút nữa cô bị đám người xô đẩy đi. Xác định Thích Thất không có việc gì, ánh mắt Hàn Triều phóng ra bên ngoài đám người chen chúc hoảng loạn, vốn dĩ người sống sót có trật tự đã trở nên lộn xộn, dẫm đạp nhau khắp nơi, tiếng thét, tiếng khóc hỗn tạp vang lên, nói là địa ngục nhân gian cũng không quá.

Mọi người bị tách ra mở ra bộ đàm liên lạc, cùng lúc này trong bộ đàm truyền đến giọng Hàn Triều: "Đàn chuột biến dị đã vây quanh căn cứ, chúng ta muốn đi ra ngoài chỉ có thể phá vòng vây, mọi người tập hợp ở cánh Đông Nam cửa sau căn cứ, nơi đó chuột biến dị ít nhất."

Được mệnh lệnh mọi người nhanh chóng hướng căn cứ cánh Đông Nam mà đi, một nhà Ngô Hoa là ở cùng đám người Triệu Tín Triều Hổ, họ nhận được mệnh lệnh của Hàn Triều liền tìm đúng phương hướng mà đi, bên kia đám người Vương Tiểu Lợi cũng theo chân họ không sai biệt lắm, đội của họ gồm Vương Tiểu Lợi, Hách Kiến Quốc, Chu Đại Sơn cùng hai ông cháu Tiểu Đậu Tử, bọn họ nhận được mệnh lệnh cũng nhanh chóng hướng đến mục tiêu.

Dư lại Hàn Tiến tương đối xui xẻo, đội ngũ bọn họ trừ Hàn Tiến đều là phụ nữ, Bạch Thi Thi, Lam Tiểu Điệp cùng Văn Văn, thân thể phụ nữ là yếu đuối, thật dễ dàng bị đám người xô đẩy, muốn nghịch đám người này đi hướng Đông Nam thật khó khăn, càng ngày càng bị đẩy sâu vào trong đám đông, Hàn Tiến hộ được người này liền không bảo vệ được người kia, không có cách nào cuối cùng chỉ có thể dùng dị năng hệ mộc thả ra dây đằng bó mấy người phụ nữ lại bên nhau. Đến khi đoàn người Hàn Tiến tới nơi ước định, đám người Bạch Thi Thi đã trở thành chật vật bất kham, muốn sửa sang lại quần áo trên người, nhưng cố tình cả đám vẫn còn bị buộc chặt bởi dây đằng của Hàn Tiến, nhìn tới Thích Thất và Hà Nhu đã sớm chờ ở đó, nhìn lại mình một thân chật vật, trong nháy mắt trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc, có hâm mộ, có ghen ghét, có chua xót, có ủy khuất, có oán hận, tóm lại đủ loại cảm xúc giao tạp, cuối cùng hết thảy đều trở thành ghen ghét với hai người Thích Thất, nếu không có hai người này... nếu không có hai người này, người đội ngũ che chở chắc chắn sẽ là mình...

Mọi người đã đến đông đủ, Hàn Triều lấy ra thuốc nổ đã chuẩn bị sớm, tạo thành một lỗ to vừa người đi, lỗ trên tường vừa mới bị bạo phá, từ bên kia đã chui ra vài con chuột biến dị, tiêu diệt mấy con này xong, Triều Hổ lực công kích cường đại mở đường, mọi người hướng đi ra ngoài căn cứ. Động tĩnh bên họ quá lớn, người sống sót chung quanh đều chú ý tới, thấy có người phá vây liền hướng về phía đám người Hàn Triều mà chạy, nhanh chóng trào ra căn cứ, vòng vây chuột biến dị đã bị đám Hàn Triều phá khai một miệng to, người sống sót thấy vậy nhân cơ hội chạy ra, bốn phương tám hướng nhào đến.

Đoàn người Hàn Triều cũng không ham chiến, bỏ rơi được đám chuột biến dị lập tức chạy về phía trước, phía sau còn không ít chuột biến dị chạy theo, nếu không chạy nhanh lên, chờ đợi bọn họ sẽ chính là kết cục bị chuột gặm.

Xe buýt không kịp thả ra, mặc dù là thả ra bọn họ cũng không kịp ngồi lên, đoàn người chỉ có thể dựa vào phương tiện giao thông nguyên thủy nhất hai cái đùi chạy vội, đối với đám người Hàn Triều thì không có gì, bản thân là đàn ông lại có tham gia huấn luyện quân ngũ, chạy mấy chục km cũng không thành vấn đề, nhưng đám Thích Thất lại không có thể lực như vậy, còn có hai ông cháu Vệ lão, dì Ngô Ngô thúc, đoàn người thật mau bị đám người sống sót ném lại sau, nguyên bản đội ngũ đi đầu hiện tại lại thành đi cuối cùng, sớm muộn gì sẽ bị đàn chuột đuổi theo kịp.